Chương 2084
Cô đã bắt đầu lo lắng rồi, hai đứa đến đó rồi có thể thích ứng với hoàn cảnh và khí hậu nơi đó không, trường quay nhiều người như vậy, tốt xấu lẫn lộn, nếu lỡ Bắc Minh Đông không để ý, thì đứa nhỏ có đi lạc không đây…
Bắc Minh Quân thấy ánh mắt ngơ ngẩn của cô, liền biết cô đang nghĩ gì.
Điều này cũng khiến anh bất giác nhớ tới Dư Như Khiết.
Khoảng thời gian Dư Như Khiết nhập viện, mặc dù anh không thật sự đi thăm bà, nhưng người liên lạc giữa hai mẹ con họ – Mạc Cẩm Thành vẫn thường xuyên nói với anh tình hình của mẹ.
Đương nhiên đối với những chuyện năm đó, Mạc Cẩm Thành cũng nói một chút cho anh biết,
Bắc Minh Quân cảm thấy sở dĩ lúc đó mẹ đối xử với mình như vậy hoàn toàn có khả năng là trong lúc trạng thái bà vô ý thức, hoặc là bà không cách nào khống chế chính mình.
Sở dĩ anh cho rằng như vậy là vì còn có một nguyên nhân chính là: khi anh nhìn từ mặt khác, Dư Như Khiết bất kể là đối xử với ai bên cạnh anh rõ ràng cũng vô cùng thân Quân hòa nhã.
Những điều này mới là thể hiện của bản tính, không thể nào giả bộ được.
Anh bắt đầu nghĩ lại những hành vi trước đây của mình đối với mẹ.
Có lẽ bà cũng là sau khi mình rời khỏi bà mới giống như dáng vẻ bây giờ của Cố Tịch Dao, đôi mắt tràn đầy lo lắng và trông ngóng con mình.
Đây có lẽ cũng chính là thứ mà sau khi làm cha làm mẹ rồi mới có thể thật sự cảm nhận được.
Bắc Minh Quân khẽ vỗ vai cô: “Nơi này không nhìn thấy gì cả, chúng ta ra ngoài, nhìn mấy đứa nhỏ thuận lợi cất cánh.”
***
Bắc Minh Quân nói rồi khẽ kéo tay cô, đi nhanh ra ngoài nhà ga sân bay
Họ đứng ngoài tường vây lan can màu trắng.
Mặc dù họ không biết rốt cuộc mấy đứa nhỏ lên chiếc máy bay nào, nhưng vẫn mỉm cười tiễn từng chiếc bay lên bầu trời.
“Mấy đứa nhỏ ở trên máy bay hẳn đã nhìn thấy chúng ta ở đây tiễn chúng.” Cố Tịch Dao mỉm cười nói.
Bắc Minh Quân gật đầu: “Được rồi, chúng ta cũng nên quay về rồi.”
Cố Tịch Dao nghe xong lập tức sững sờ, nhớ tới lời nói vui đùa của Bắc Minh Đông trước đi khi – thế giới hai người.
Bất giác mặt cô lại khẽ đỏ lên.
Bắc Minh Quân ngoảnh đầu, nhìn Cố Tịch Dao đứng nguyên ở đó mãi không có nhúc nhích, hơn nữa sắc mặt của cô cũng có hơi thay đổi so với vừa rồi.
“Em còn ngây ngốc đứng ở đây làm gì? Đến lúc đó bọn họ đã đến chúng ta còn chưa đến.” Bắc Minh Quân Quân nói rồi đưa tay lần nữa nắm lấy tay của Cố Tịch Dao, đi về phía xe của mình.
“Này này, buông tay ra, anh muốn dẫn tôi đi đâu hả?” Cố Tịch Dao lúc này đã hoàn hồn lại, Bắc Minh Quân không phải thấy tụi nhỏ không có ở đây nên mới làm chuyện không kiêng kỵ gì chứ.
Bắc Minh Quân dừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Tịch Dao. Cô lúc này giống như đang cố giãy thoát khi mình đang bị lôi vào hang động của một con sói đói.
Mặt mày của Bắc Minh Quân bỗng sầm lại: “Anh thấy em nghĩ nhiều quá rồi, xe của em còn chiếm sân của anh, quá cản trở việc.”
Dứt lời, trên trán của Cố Tịch Dao lần nữa xuất hiện mấy vạch đen.
Phải, cô lần trước sau khi lái xe đến thì không có lái xe về. Thì ra tên Bắc Minh Quân là chê nó chiếm chỗ.
“Đi thì đi.” Cố Tịch Dao quay mặt đi, hất tay của Bắc Minh Quân, sau đó đi về phía xe của anh.