Chương 2100
Bắc Minh Đông thường sẽ cập nhật một vài tin đi du lịch trên facebook, điều này cũng coi như nắm bắt trực tiếp động thái của tụi nhỏ.
“Hai đứa với chú ba đi chơi như thế nào rồi?”
“He he, đương nhiên là rất vui rồi. Có điều ba à, chúng con vẫn có hơi tiếc nuối.” Dương Dương bây giờ đối với Bắc Minh Quân cũng không có cẩn trọng như trước nữa.
Bắc Minh Quân nhướn mi: “Đã ra ngoài chơi hơn nửa tháng rồi còn có thể có tiếc nuối gì, bất cứ chuyện gì đều phải đến điểm mà dừng.”
***
Dương Dương cười he he: “Ba, con thấy ba hiểu lầm rồi. Ý của con là ba với mẹ không có ở đây, không tính là một gia đình.”
Coi như đầu óc của Dương Dương xoay chuyện nhân, đáp lại một lý do rất hợp lý.
Có điều vào lúc này thì nghe thấy giọng của Bắc Minh Đông truyền vào: “Dương Dương, chú là chú ba của cháu, sao không tính là người một nhà chứ.”
“Đương nhiên không tính rồi, chúng cháu là có quan hệ huyết thống. Chú tuy là chú ba của chúng cháu, nhưng chúng ta không có bao nhiêu quan hệ huyết thống… Aiya, chú ba chú đừng giành điện thoại…”
Sau đó trong ống nghe truyền ra tiếng sột soạt, chắc là động tĩnh khi hai người tranh giành điện thoại gây ra.
Bắc Minh Quân đưa điện thoại cách mình xa một chút.
Anh nhíu mày không khỏi thầm thở dài, thế nào Bắc Minh Đông và Dương dương chỉ cần ở cùng nhau thì không đáng tin như vậy.
Cố Hạnh Nguyện không có nghe thấy tụi nhỏ nói gì trong điện thoại, nhưng nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Bắc Minh Quân, cũng ít nhiều đoán được tám phần người gọi điện là Dương Dương rồi.
“Tụi nhỏ đều tốt chứ?”
Bắc Minh Quân nghe trong điện thoại vẫn là tiếng ồn ào, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến vài câu hoặc là Dương Dương, hoặc là giọng nói của Bắc Minh Đông.
“Tụi nhỏ đều ổn, có điều xem ra sau này nên để chúng bớt qua lại với lão tam thì tốt hơn.”
Cố Tịch Dao nghe rồi tự nhiên cũng hiểu rõ.
Đúng, ở trong ấn tượng của Cố Tịch Dao, người của nhà Bắc Minh đều vô người khác thường như thế.
“Ba.” Lúc này trong ống nghe của điện thoại lại truyền đến giọng của Trình Trình.
Tóm lại cũng có một người nghe điện thoại theo cách bình thường rồi. Bắc Minh Quân lần nữa cầm điện thoại lên: “Trình, khi ở bên ngoài phải trông chừng Dương, đừng để em con ai cũng học theo biết chưa?”
Trình Trình dùng sức gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi. Đúng rồi mẹ và bà ngoại đều ổn cả chứ.”
“Ừm, mẹ con rất ổn. Bà ngoại của con…” Bắc Minh Quân có hơi chần chừ, thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào với tụi nhỏ.
Anh ngoảnh đầu nhìn Cố Tịch Dao, chỉ thấy cô dùng tay bịt miệng. Cô vừa rồi nghe thấy Trình hỏi chuyện của bà ngoại.
Nhớ đến mẹ đã qua đời, cô liền có chút không chịu nổi.
Mấy tháng nay, tụi nhỏ đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt rồi.
Cô Phương, ba… bây giờ lại là bà ngoại.
Tụi nhỏ hiếm khi ra ngoài đi chơi, chuyện này vẫn để chúng biết muộn một chút thì sẽ tốt hơn.