CHƯƠNG 83
Bộp!
Đột nhiên, tiếng đập mạnh tài liệu xuống bàn vang lên khiến cho Vương Khải Nhân sợ đến mức im bặt.
Cả phòng hợp trở nên vô cùng căng thẳng.
Đương nhiên, cũng khiến cho Cố Tịch Dao đang trong trạng thái buồn ngủ tỉnh táo trở lại.
Mọi người đều sợ hãi không dám nói gì, cẩn thận nhìn tổng giám đốc.
Tiếng đập bàn ban nãy của Bắc Minh Quân, dường như làm rung chuyển cả bàn họp.
Nhất thời, cả phòng họp trở nên yên tĩnh đến đáng sơ.
Luồng khí lạnh vây xung quanh.
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt tím lại của Bắc Minh Quân, càng không ai dám mở miệng nói gì.
Chỉ trừ một người không có não là Cố Tịch Dao: “Chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày, dường như rất không hài lòng với hành động Bắc Minh Quân phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, cô nhìn sang gương mặt đẹp đẽ như được điêu khắc của anh…
rồi lại nhìn tập tài liệu dày mà anh ném trên bàn, cô chợt cảm thấy bất an.
Bây giờ cô mới nhận ra, câu nói “chuyện gì vậy” của cô, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Bắc Minh Quân nhìn sang phía cô: “Cố Tịch Dao, đây là tư liệu mà cô làm?”
Cố Tịch Dao run rẩy chỉ tay lên cái trán đang sốt của mình, cười ngốc nói: “Chuyện… chuyện… chuyện đó, tổng giám đốc à…”
Cô nói từ “chuyện” cả một lúc lâu, cũng không nói ra được lí do tại sao.
Làm ơn đi, cô vốn dĩ không hiểu về kiến trúc, hơn nữa cô cũng mới đến làm thư kí cho anh được vài ngày, sao cô có thể biết được anh sẽ chú ý đến tài liệu của cô như thế chứ?
Gặp ma rồi, bình thường bao nhiêu là chuyện sao không thấy anh nghiêm túc như vậy chứ?
Bộp!
Lại một tiếng đập bàn vang lên khiến cho các lãnh đạo cấp cao đều chảy mồ hôi lạnh.
Hôm nay tổng giám đốc bị sao vậy, tổng giám đốc trước nay nổi tiếng là người điềm tĩnh, vậy mà hôm nay trước mặt mọi người, lại đập bàn đến hai lần! Có thể thấy được, cơn tức này quả thật không nhỏ.
Mọi người đều phỏng đoán, thư kí mới đến này có lai lịch như thế nào?
Bắc Minh Quân nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Tịch Dao, lắp bắp nửa ngày cũng không nói được rõ ràng. Anh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, viết lại một bản báo cáo khác, không viết xong, thì tất cả mọi người đừng mong về!”
Cậu chủ Bắc Minh nói như vậy, ai dám cãi lại.
Tiếng ồn ào vang lên, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều cảm thấy sợ hãi.
Vô số những cắp mắt trách cứ đều nhìn về phía Cố Tịch Dao. Ngay lập tức, cô trở thành tiêu điểm.
Lời của tổng giám đốc nói ra, là cô, thư kí Cố nếu không viết xong báo cáo, thì bọn họ đừng mong trở về ôm vợ, đúng thật là quá bi thương mà.
Phút chốc, Cố Tịch Dao cảm thấy có vô số ánh mắt sắc bén xuyên thủng người cô, khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô nghiến răng, được lắm Bắc Minh Quân!