Chương 200
“Ha ha ha, thả mẹ cô cũng được thôi nhưng phải mang chín trăm tỷ ra đây để đổi!” Anh Siêu nhe răng cười.
Cô nhíu mày, chán ghét nói: “Tôi không thể mang ra chín trăm tỷ. Cùng lắm là tôi sẽ thử cố giúp Cố thị cạnh tranh lần nữa.”
“Thử sao?” Anh Siêu không vui nhíu mày: “Muốn thử bao lâu? Lỡ như không thành công thì sao? Không phải là các người đang đùa tôi đấy chứ?”
“Không, không có chuyện đó đâu!” Cố Kiệt Đại vội vàng chen miệng nói: “Chúng tôi sao dám giỡn mặt anh chứ? Để cho nó thử xem sao, tôi xin anh…”
Anh Siêu trừng mắt liếc Cố Kiệt Đại rồi lại quan sát Cố Tịch Dao, sau đó im lặng, gật đầu: “Được, tôi sẽ cho cô một ngày!”
Con ngươi của Cố Tịch Dao rụt lại: “Một ngày? Một ngày quá ít…”
“Cô không có tư cách mặc cả với tôi!” Anh Siêu lớn tiếng ngắt lời cô: “Nếu như ngày mai trước khi trời tối, tôi không có được câu trả lời mà mình muốn thì cô đến mà hốt xác cha mẹ cô!”
Hốt xác?!
Cố Tịch Dao trợn to hai mắt, sợ hãi.
Anh Siêu giữ chặt cằm cô: “Còn nữa, đừng nghĩ tôi là thứ dễ chơi, cùng đừng mong là sẽ báo cảnh sát! Nếu không, bản tính hung ác của tôi mà trỗi dậy thì tuyệt đối sẽ giết sạch người nhà họ Cố các người!”
Một tay xã hội đen ngay cả tính mạng của mình cũng không thiết như Anh Siêu một khi đã điên lên thì không dễ chọc vào.
Như vậy lẽ nào cô còn sự chọn lựa sao?
Cố Tịch Dao lảo đảo trở về nhà.
Lòng nóng như lửa đốt, cô chạy vào trong phòng ngủ, mở đèn.
Khi thấy đứa con bé bỏng của mình đang nằm trên giường, hơi thở đều đều, trái tim thấp thỏm lo âu của cô lúc này mới dần bình thường trở lại. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sợ mình làm con giật mình nên cô nhón chân nhẹ nhàng đi tới.
“Mẹ…” Trình Trình dụi dụi con mắt, thấy Cố Tịch Dao mặt mũi tái nhợt đang đi về phía mình liền nói: “Mẹ về rồi sao?”
Cố Tịch Dao có chút nghẹn ngào.
Cô kềm không nổi nữa nên xông tới, ôm chặt con trai vào lòng, thở hổn hển.
Trình Trình nhíu mày, theo thói quen rúc vào vòng tay của mẹ, giọng trẻ con non nớt cất lên: “Mẹ làm sao vậy?”
“Không, không có gì…” Môi cô run run, cảm giác như tim đập càng lúc càng loạn nhịp: “Mẹ không sao hết, mẹ chỉ là nhớ Dương Dương mà thôi…”
Cảm ơn ông Trời, con trai của cô vẫn bình an vô sự.
Có lẽ đây là niềm vui duy nhất của cô tối nay.
“Mẹ ơi, bà ngoại đâu rồi.” Trình Trình nhíu cặp chân mày đáng yêu của mình lại, từ buổi chiều tan học về nhà, cậu đã không thấy bà ngoại rồi.
Cố Tịch Dao căng thẳng, ôm chặt con trai, dỗ dành nói: “Uhm, mẹ biết, bà ngoại đi gặp ông ngoại rồi, tối nay sẽ không về.”
“Ồ…” Trình Trình gật đầu, tuy nhiên vì bản tính vốn nhạy cảm nên cậu cứ cảm thấy tối nay mẹ là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào.