Chương 1073
Tất nhiên, vẫn còn một bé gái đang được che giấu, mà người làm ba không hề hay biết.
“Ồ… mấy ngày trước, Dương Dương gọi cho tôi nói muốn đi chơi xuân, tôi đã đồng ý với thằng bé, khi nào về thành phố A sẽ dẫn hai anh em đi chơi… Nhưng nhất thời chưa nghĩ ra phải đi nơi nào cả. Hay là đi tới làng du lịch ở ngoại ô thành phố A đi? Không biết bọn trẻ có cảm thấy chơi vui không…”
Cho dù Bắc Minh Quân không nói gì, nhưng nhắc tới hai cục cưng, tâm trạng u ám của Cố Tịch Dao cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Trong lúc Cố Tịch Dao tự lẩm bẩm.
Chiếc xe cũng chạy tới cổng bệnh viện thành phố S.
Hai người xuống xe rồi đi vào bệnh viện.
Anh đi trước, còn cô đi theo sau.
Cố Tịch Dao đặt hết toàn tâm tư lên người mẹ mình, thấy anh đi thẳng tới phòng khám bệnh thì gọi anh lại: “Bắc Minh Quân, mẹ tôi đang nằm viện mà…”
“…” Nhưng anh không quan tâm cô, cũng không quay đầu lại, mà đi thẳng vào phòng cấp cứu.
“Này…” Cô cũng đi vào theo anh, định nói với anh rằng, cô sẽ tới chỗ mẹ nằm viện trước.
Nhưng cô vừa nhấc chân vào phòng khám bệnh, đã thấy cơ thể cao lớn của Bắc Minh Quân chen lấn mấy bệnh nhân khác, rồi trầm giọng nói ra mấy chữ: “Tôi tới khám bệnh!”
Dứt lời, anh lặng lẽ rút ra một xấp tiền polime đặt lên bàn khám bệnh của bác sĩ.
Sáu bảy bệnh nhân đang chờ trong phòng đều kinh ngạc.
Thấy người đàn ông này toát ra hơi thở lạnh lẽo ngang ngược như vậy thì đồng loạt tự giác lùi về sau.
Cố Tịch Dao đứng bên cạnh cũng không dám nhúc nhích.
Anh muốn khám bệnh? Anh bị bệnh à?
Bác sĩ khám bệnh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo cặp kính lão, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Quân rồi nhìn xấp tiền trên bàn nói: “Chàng trai trẻ, cậu tới phòng khám bệnh lấy số xếp hàng đi, không cần nhiều tiền như vậy đâu, người tiếp theo.”
Bắc Minh Quân nhíu mày, thân hình cao lớn vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề có ý di chuyển.
“Người tiếp theo? Số mười tám.” Bác sĩ gọi bệnh nhân.
Nhưng không ai dám bước lên chen bên cạnh Bắc Minh Quân.
Chỉ nghe thấy Bắc Minh Quân lạnh nhạt nói: “Tôi bị sói quào bị thương, chưa vượt qua 24 tiếng. Muốn tiêm một mũi vắc xin phòng dại và một mũi kháng độc uốn ván.”
Cố Tịch Dao bỗng trợn tròn mắt, môi hơi trắng bệch!
Cô không thể ngờ rằng, mấy vết máu trên tay Bắc Minh Quân là bị sói quào!!
Trời ơi!
Cô hít một ngụm khí lạnh.
Vậy sao tối qua anh không đi tiêm liền đi?
Còn có tâm trạng… ừm, ‘lăn giường’ cùng cô nữa?
Quả nhiên đàn ông luôn đặt chữ sắc lên hàng đầu.
Anh không hề biết chữ chết viết thế nào!
Bác sĩ bình tĩnh nhướng mày, đẩy cặp kính dày cộm lên nói: “Chàng trai trẻ à, tôi nói cậu phải xếp hàng…”