Chương 1592
Trong xe, ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng ngáy thì hết sức yên tĩnh.
Đây là lần dã ngoại ngắn ngủi mà kích thích, dù hôm nay đã xảy ra không ít chuyện, hơn nữa còn tiêu hao khá nhiều thể lực, nhưng dưới tình huống như vậy, Bắc Minh Quân vẫn không buồn ngủ. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn về hàng ghế đầu Đường Thiên Trạch ngồi.
Bây giờ Đường Thiên Trạch có vẻ không giống như trước kia anh gặp, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bình thản đối mặt với anh, cứ như chỉ là một nhân vật quần chúng mà thôi.
Nhưng trong lòng Bắc Minh Quân hiểu rõ, dù cảnh sát xác định chuyện ở cao ốc Bắc Minh thị là ngoài ý muốn, nhưng chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Đường Thiên Trạch.
Đây là một đêm dài dằng dặc, Bắc Minh Quân suy nghĩ rất nhiều .
Khi bóng tối ngoài cửa sổ xe dần dần tan đi, anh mới nhắm mắt lại một chút.
Trời dần dần sáng lên, mưa cũng nhẹ hơn, lái xe cầm một cái ô, mở cửa xe xuống xem xét tình hình.
Cửa xe vừa mở ra, một luồng không khí ẩm ướt thổi vào trong xe, dù trong vẫn bật điều hòa, nhưng vẫn không ít người bị lạnh mà tỉnh dậy. Bọn họ ngồi thẳng người, dụi dụi mắt, dùng quần áo ướt đã thay ra lau sạch cửa sổ kính bên cạnh.
Chỉ thấy dù bên ngoài trời đã sáng, nhưng vẫn u ám như cũ, mưa vẫn rơi tí tách, không ngừng tạt vào cửa sổ xe.
Lúc này, Bắc Minh Quân cũng bị động tĩnh trong xe đánh thức. Anh nghiêng đầu liếc nhìn thấy Cố Tịch Dao vẫn dựa vào người anh ngủ say.
Xem ra cô đúng là quá buồn ngủ rồi. Hơn nửa tiếng sau, lái xe che ô trở về.
Sau khi đóng cửa xe, anh ta nói với Đường Thiên Trạch: “Vừa nãy tôi đã đi cửa núi xem một chút, tối hôm qua ở đó nước dâng lên, tôi còn chứng kiến một số lều vải bị đẩy ra.”
Những người đã tỉnh giấc bao gồm Bắc Minh Quân đều nghe thấy, xem ra tối qua Đường Thiên Trạch đã cứu bọn họ một mạng.
Bắc Minh Quân cảm thấy hơi khó tin, ngẫm lại cuộc đối thoại tối qua giữa bọn họ, cùng chuyện hôm qua anh ta đã làm… tên Đường Thiên Trạch này thật khiến người ta khó mà nắm bắt.
Nghe lái xe nói vậy, Đường Thiên Trạch khẽ gật đầu nói: “Con đường phía trước có thích hợp lái xe không? Xem ra chúng ta không thể ở chỗ này lâu được.”
Lái xe nhíu mày một cái: “Hôm qua mưa to đã khiến con đường chúng ta đi qua có một cái rãnh, có điều nếu tôi lái xe cẩn thận chút thì có lẽ cũng không có gì trở ngại, hoặc là chúng ta đi đường vòng cũng được.”
“Ừ, anh tự xem xử lý đi, nhất định phải cam đoan đưa những người trên xe này an toàn trở về.” Đường Thiên Trạch vẫn không quên dặn dò lái xe một câu.
Xe chậm rãi khởi động, những người vẫn còn đang ngủ trên xe chấn động, Trình Trình và Dương Dương cũng đã tỉnh.
Bọn chúng vừa định nói chuyện, thì Bắc Minh Quân đã ra dấu cho bọn chúng im lặng, sau đó vừa chỉ chỉ Cố Tịch Dao bên cạnh mình.
Bọn nhỏ nhanh chóng hiểu ra.
Bắc Minh Quân quay đầu khẽ nói với Dương Dương: “Trong túi của chúng ta vẫn còn chút đồ ăn, con và Trình chia nhau ăn trước đi.”
Dương Dương khẽ gật đầu, bắt đầu tìm kiếm đồ ăn. Xe buýt cẩn thận đi vào con đường đầy vũng bùn, dù có chút lắc lư, nhưng vẫn ổn.
Trải qua một đường xóc nảy, rốt cuộc Cố Tịch Dao cũng tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã phát hiện mình tựa vào người Bắc Minh Quân.