Chương 320
Cố Tịch Dao vô thức nhíu mày, nhưng cũng không ngạc nhiên vì Bắc Minh Quân tuyệt tình với Tô Ánh Uyển.
“Không được.” Cô nhẹ nhàng giật giật khóe môi: “Chú đưa cô Tô về nhà trước đi.”
Làn gió mát lành giữa bầu trời đêm hơi se lạnh, cô khoanh tay lại tiến về phía trước.
Tô Ánh Uyển nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà la lên một câu ở sau lưng của Cố Tịch Dao: “Cố Tịch Dao, tôi không cần phải thương hại tôi! Bởi vì yêu thích nhất thời mãi mãi cũng chỉ là nhất thời mà thôi…”
Bước chân của Cố Tịch Dao dừng lại, không quay đầu lại, lông mày nhăn chặt, thân thể chìm vào bầu trời đêm…
Về đến nhà.
Cố Tịch Dao không dám bật đèn lên, sợ đánh thức con trai.
Cô lại không cẩn thận đá phải một vật thể mềm nhũn nho nhỏ ở trước cửa, cô cảm thấy hốt hoảng, nhanh chóng bật đèn lên.
Lại phát hiện vật thể nho nhỏ kia lại chính là Trình Trình đang co ro trong vách tường.
Cậu ngủ có chút sâu, dường như cảm giác được có ánh sáng, mơ mơ màng màng mở đôi mắt nhập nhèm ra.
“Ôi trời ơi, cục cưng của mẹ…”
Cánh mũi của cô không khỏi chua xót một trận, ngồi xổm người xuống, một tay ôm chặt lấy con trai vào trong lồng ngực mình.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Trình Trình ngoan ngoãn vùi vào trong cái ôm ấm áp của mẹ, thằng nhóc nửa mê nửa tỉnh vẫn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Đồ ngốc này, không phải đã kêu con nghỉ ngơi cho thật tốt rồi à?” Cổ họng của cô nghẹn ngào: “Nếu như mẹ không về nhà, có phải là con chuẩn bị chờ mẹ ở chỗ này đến sáng hay không.”
Trình Trình cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mẹ, yên tâm lại bình ổn, thỏa mãn nói mê: “Trình Trình muốn chờ mẹ dẫn theo em trai về nhà…”
Một giọt nước mắt lướt qua gương mặt của cô.
Ôm chặt lấy cơ thể của con trai, giờ phút này cô run rẩy dữ dội.
“Cục cưng, mẹ đã khiến cho con chịu tổn thương rồi…”
“Ưm…” Trình Trình thỏa mãn dựa gần vai của cô, nhắm mắt lại: “Không đâu, Trình Trình muốn ở cùng với mẹ mãi mãi luôn…”
Ôm chặt lấy con trai, cô nghẹn ngào không nói được lời nào.
Dương Dương đang ở chỗ của Bắc Minh Quân.
Trình Trình thì ở đây.
Hai đứa bé lại phải ở hai nơi khác nhau, cho dù là đứa nào thì cô cũng cảm thấy không yên lòng.
Phải làm như thế nào mới được đây?
Nên làm thế nào mới ổn đây?
Một đêm này, cô ôm con trai, mở mắt đến bình minh…
…
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc Trình Trình tỉnh dậy một lần nữa, Cố Tịch Dao đang bận rộn ở trong phòng bếp.