Chương 783
Gương mặt cỡ bàn tay nhỏ của Dương Dương rối rắm, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tên nhóc kia lại tuôn ra một câu kinh sợ- –
“Mẹ ngày mai cùng ba Chi Lâm cử hành hôn lễ đi!”
“Con đồng ý…” Trình Trình lại nhỏ giọng trả lời.
“…” Con ngươi Cố Tịch Dao khiếp sợ! Thật lâu, cô mới tìm về được giọng nói của mình, “Hai tên nhóc điên này! Gả cho ba Chi Lâm sẽ hạnh phúc hơn gấp trăm lần ba các con sao?”
“Nhất định sẽ! ba Chi Lâm có tiền có sự nghiệp có thân hình có dung mạo, hơn nữa chú ấy chỉ thích mình mẹ!” Dương Dương thò đầu ngón tay ra, đếm điểm tốt của Vân Chi Lâm, “Trọng điểm là, chú ấy cũng rất yêu thích chúng con…”
Trình Trình thì nhíu mi, cơ thể nhỏ co lại trong chăn, nhìn Cố Tịch Dao, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cầm tay Cố Tịch Dao, trong con ngươi như thủy tinh hiện ra sự sâu thẳm: “Kỳ thật… trong lòng con, hy vọng nhất là người ba đính hôn là mẹ…”
đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, dịu dàng xoa xoa: “Ngốc ạ, mẹ cũng muốn cho các con một gia đình đầy đủ… Đáng tiếc …”
Trong lòng cô có chút chua xót cưới, “Ba các con không có khả năng lấy mẹ…”
Hai năm trước, cô nhớ rõ đêm cô xem mắt với Lưu Thắng Thiên đó, tình cờ gặp Bắc Minh Quân, kết quả Lưu Thắng Thiên bị Bắc Minh Quân gọt một trận, hôm sau còn lên đầu đề.
Đêm đó, Bắc Minh Quân chất vấn tại sao cô lại phải chạy đi xem mắt? Cô không nói lúc ấy là bị Giang Tuệ Tâm ép, chỉ nói mình muốn kết hôn ra, anh phá hỏng buổi xem mắt của cô là có ý gì? Chẳng lẽ anh đồng ý kết hôn với cô sao?
Nhưng Bắc Minh Quân cuối cùng không cho cô đáp án.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh sẽ không lấy cô.
Cũng như năm đó Bùi Huyền Kim tự sát vì anh, anh từng nói: Không yêu không cưới!
Hay cho một câu không yêu không cưới!
Bắc Minh Quân, cuối cùng anh cũng tìm lại được người yêu Phỉ Nhi đó, cho nên mới quyết định lấy cô ấy sao?
Con ngươi có chút bi thương.
Cô lập tức giấu đi, sợ dọa đến bọn nhỏ, chỉ có thể sờ sờ lên đầu của bọn nhỏ trấn an – –
“Ngoan ngoãn ngủ đi, bảo bối, đừng nghĩ nhiều như vậy rồi. Ngủ ngon, hử?”
“Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon mẹ.”
Cô cúi người, đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên cái trán trơn bóng của hai tên nhóc kia.
Chỉ mong, hạnh phúc như vậy sẽ không quá ngắn ngủi…
Chỉ mong, qua hết ngày mai, mọi chuyện vẫn sẽ thế này…
Đắp kín mền cho bọn nhỏ.
Tắt đèn.
Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận đóng lại cửa phòng…
Trong phòng ngủ, yên tĩnh một lúc
Trong chăn có một tên nhóc lầm rầm bò dậy, chạy đến lục lọi ở bên tủ bàn- –