Chương 690
Cho nên cô ấy mới lén lút đi theo cậu, bởi vì cô ấy không thể khống chế nỗi nhớ nhung với cậu, cô ấy mỗi ngày đều muốn gặp cậu—
Lại không ngờ, hai năm trước, xe của cậu bất ngờ đụng phải cô ấy!
May mắn chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng cậu thì sao? Cậu cuối cùng gặp được cô ấy rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, cậu đã làm như thế nào?
Cậu đưa cô ấy vào viện điều dưỡng! Không sai, đó là viện điều dưỡng tốt nhất xa hoa nhất của thành phố A!
Cô ấy ở trong viện điều dưỡng quả thật có thể nhận được điều trị tốt nhất!
Nhưng Bắc Minh Quân, cậu cho rằng cô ấy thật sự muốn ở trong viện điều dưỡng sao?
Phỉ Nhi cô ấy không phải bệnh nhân! Cô ấy chỉ là bề ngoại bị bỏng, trong thâm tâm cô ấy vẫn là Phỉ Nhi của trước kia!
Cậu không nên xem cô ấy như người bệnh! Càng không nên đối đãi với cô ấy như người tàn tật!
Cậu biết Phỉ Nhi mỗi ngày ở viện điều dưỡng đã trải qua những ngày tháng như thế nào không? Ban ngày ngồi ngây ngốc, đông thành băng cũng không biết, bởi vì cô ấy muốn đợi cậu, đợi cậu khi nào rảnh thì đến thăm cô ấy…”
Nhưng từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, cậu một ngày đi được mấy lần!
Hai năm rồi!
Cậu biết Phỉ Nhi tại sao luôn ngồi xe lăn không?
Bởi vì cậu mỗi lần đến, cậu đều không để cô ấy tự đi đường! Thật ra vết thương hai năm trước đã sớm lành rồi!
Là cậu luôn không xem cô ấy như người bình thường!
Cô ấy tại sao còn nguyện ý vì cậu mà ngồi trên xe lăn? Bởi vì cô ấy khát vọng sự quan tâm của cậu, cô ấy khao khát được cậu chú ý nhiều hơn một chút! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng cậu thì sao? Cậu mở miệng nói cậu thương cô ấy, muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, kết quả thì sao?
Người khiến cô ấy rơi nước mắt nhiều nhất chính là cậu!
Nếu không phải tôi thường xuyên đến viện điều dưỡng thăm Phỉ Nhi, căn bản cũng không biết thì ra trong lòng Phỉ Nhi lại đau khổ như vậy! Cô nhóc ngốc nghếch này lại không cho tôi nói với cậu!
Tôi hôm nay thật sự không nhịn được nữa rồi! Bắc Minh Quân, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không?
Nếu như cậu thật sự thương tiếc Phỉ Nhi, thì cậu hãy lấy cô ấy đi! Cho cô ấy hạnh phúc thật sự! Chứ không phải đem cô ấy để ở viện điều dưỡng, đối đãi với cô ấy như người bệnh!”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa… Dung Triết…” Sở Dung Triết nói một tràng dài, Phỉ Nhi đã không cầm được nước mắt…
Bắc Minh Quân bàng hoàng nhìn Phỉ Nhi, tinh thần đông cứng.
Ngay cả Hình Uy ở một bên nghe mà cũng sửng sốt không thôi.
Phỉ Nhi bịt miệng, dường như không dám nhìn vào mắt của Bắc Minh Quân, lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi Quân… Thật ra chân của em sớm đã khỏi rồi… Em không muốn lừa anh… xin lỗi…”
“Phỉ Nhi, người nên nói xin lỗi là cậu ấy! Nếu như không phải cậu ấy luôn xem em như người bệnh, em cứ phải ngồi xe lăn mãi sao? Em việc gì cứ phải xin lỗi mãi?” Sở Dung Triết không nhìn được nữa, dúi tay của Phỉ Nhi vào trong tay của Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, là anh em của cậu, đã nói đến đây rồi, quyết định ở cậu! Nếu như cậu tiếp tục chọn trốn tránh, không làm rõ ràng chuyện này, sau này cậu đừng mong chúng ta là anh em nữa!”