Chương 1744
Cố Tịch Dao quay đầu hơi mỉm cười: “Thật ra không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ. Hôm nay bà Bắc Minh nhớ Trình Trình nên đưa Dương Dương đến chỗ của Lạc Kiều.”
Vân Chi Lâm khẽ cau mày: “Vậy không phải Cửu Cửu có thể sẽ…”
Cố Tịch Dao gật đầu: “Em cũng lo lắng vấn đề này. Nhưng hình như Trình Trình đã sắp xếp xong, có lẽ không có việc gì.”
“Tịch Dao, anh cảm thấy em nên về nhà xem sao, lỡ xảy ra vấn đề gì thì bọn họ không thể giải quyết được. Bà Bắc Minh và mẹ em là bạn tốt, đến lúc đó em nói chuyện cũng tốt hơn bọn họ. Vậy đi, anh thấy hôm nay cũng không có chuyện gì, em cứ về nhà đi, nếu không có chuyện gì thì quay lại cũng không muộn. Nếu không thì cũng làm việc không tập trung, đến lúc đó không được gì cả. Em nói xem?”
***
Cố Tịch Dao có chút xấu hổ nhìn Vân Chi Lâm: “Anh nhìn đi, mỗi lần bởi vì chuyện của em mà ảnh hưởng đến công việc…”
Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: “Không có gì, có nhà nào không có những việc này chứ, nhất là em phải đối mặt nhà Bắc Minh đã làm khó em rồi. Em cứ yên tâm giải quyết chuyện của mình đi, vậy thì mới có thể tập trung làm việc được.”
“Cảm ơn anh đã hiểu và thông cảm, em đi chút rồi quay lại.” Cố Tịch Dao nói xong thì vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau đó cô xoay người đi ra cửa.
“Lúc lái xe thì lái chậm một chút, phải tin tưởng năng lực của mấy người Trình Trình và Anna.” Vân Chi Lâm vẫn không quên dặn dò một câu.
Dọc đường đi, Cố Tịch Dao đều lo lắng. Tuy rằng Vân Chi Lâm dặn dò cô, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Ngay lúc này, cô nghe thấy hình như phía sau xe mình có còi xe cảnh sát.
Cô còn tưởng rằng xe cảnh sát muốn cô nhường đường, cho nên cũng không giảm tốc độ, mà chỉ đổi làn đường xe chạy.
Xe cảnh sát vẫn chạy song song với cô, cửa sổ xe hạ xuống, một cảnh sát ra hiệu dừng xe bằng tay với cô.
Cố Tịch Dao không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, dừng xe ở ven đường.
Xe cảnh sát cũng dừng lại phía trước xe cô, hai cảnh sát xuống xe chào cô một cái.
*
Lúc này Bắc Minh Quân đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống thành phố phía dưới.
Một tháng này, mỗi ngày Cố Tịch Dao rút thời gian đi thăm Dương Dương, nhưng cô lại rất sợ nhìn thấy anh, vội vàng tới rồi gấp gáp rời đi trước khi anh về.
Đôi khi anh còn cố ý về sớm một chút vì muốn gặp cô một lần, nhưng dường như cô đã biết trước nên cũng rời đi sớm hơn.
Lúc này điện thoại trong văn phòng vang lên.
Hình Uy nghe điện thoại: “Vâng, vâng, không sai.” Anh ta cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân nói: “Ông chủ, bởi vì xe của cô Cố lái xe quá tốc độ và vượt đèn đỏ nên bên cảnh sát tuần tra biết chiếc xe kia đứng tên anh, vì thế gọi điện thoại thông báo. Tôi đã sắp xếp người đi xử lý.”
Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, cô nàng này thật sự lại gây chuyện.
“Không cần, cậu gọi người kia trở về đi, tôi tự mình qua đó một chuyến.” Anh nói xong thì xoay người đi đến cửa phòng.