Chương 491
Không biết vì sao, tâm trạng tồi tệ vì thằng con thoắt cái đã tốt lên, khóe môi Bắc Minh Quân cong lên, anh nhíu mày làm lơ thằng bé, liếc nhìn người phụ nữ trong tay: “Cô gọi tôi là gì?”
Cố Tịch Dao nhe hàm răng trắng sáng, chớp mắt hai cái rồi giả là cười: “Nhị Quân đó.”
Khuôn mặt của Bắc Minh Quân giật giật, anh chủ động ôm lấy eo Cố Tịch Dao, thị uy đưa mắt nhìn Khởi Hiên, sau đó ra vẻ kiêu ngạo nói: “Tôi thích cô gọi cái tên này.”
Loảng xoảng.
Đôi mắt của Cố Tịch Dao bàng hoàng, cơ thể như mới bị một cơn gió lạnh thổi qua, cô xấu mặt, cười khan hai tiếng.
Quả nhiên khó có thể hiểu nổi cái tên Bắc Minh Quân này.
Sắc mặt Khởi Hiên càng tái nhợt, trong đôi mắt anh ta hiện lên vẻ bi thương.
Trình Trình thì âm thầm trợn mắt, nhìn sang ba rồi lại nhìn sang mẹ, chuyện này… đây là chuyện gì vậy?
Cậu nhóc Dương Dương thì bỗng rùng mình, đôi mắt cũng mở to tương tự, ngón tay chỉ vào dưới chân Bắc Minh Quân: “Hắc Mạt, anh xem, trinh tiết của người ta… rơi xuống đất rồi kìa!”
Sắc mặt của Bắc Minh Quân lại lạnh băng.
Cố Tịch Dao nhanh nhảu kéo tay Bắc Minh Quân, đi vào nhà: “Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người còn chưa ăn cơm, không phải anh nói đêm nay phải mở tiệc mời khách hay sao?”
Lúc này vẻ mặt của Bắc Minh Quân mới đỡ hơn một chút, anh trừng mắt nhìn con: “Bắc Minh Tư Trình, đêm nay phạt không cho con xuống lầu ăn cơm, về phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đi.”
Dứt lời, Bắc Minh Quân lạnh nhạt bị Cố Tịch Dao nhất quyết kéo vào nhà…
Phía sau, Dương Dương còn không cam lòng gọi với theo: “Tại sao con lại không thể xuống lầu ăn cơm? Tại sao con lại phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, con đâu có sai, này…”
Trình Trình lại cảm thấy đau đầu, con gấu Dương Dương này còn chưa chịu thôi nữa. Cậu nhanh chóng kéo vạt áo của Dương Dương lại.
“Này, Hắc Mạt, anh kéo em làm gì, em còn chưa nói hết đâu…”
Cố Tịch Dao căng thẳng kéo Bắc Minh Quân, vừa đi vừa cười giả lả: “Bắc Minh Quân à, con trẻ nổi nóng lên là không biết nói chuyện phải trái, anh là ngươi lớn mà còn so bì với con nít, không phải sẽ khiến cho người làm chế giễu sao?”
Sau đó, cô vừa quay đầu lén nhìn thằng nhóc ở sau lưng, vừa âm thầm nháy mắt: “Cố Dương Dương, về nhà chờ đó. Nhất định mẹ sẽ kéo quần con ra đánh cho một trận!”
“Tại sao lại cố ý muốn thân thiết với tôi ở trước mặt Bắc Minh Khởi Hiên?”
“Hả?” Cố Tịch Dao nhìn lại, không ngờ đột nhiên Bắc Minh Quân lại hỏi một câu như thế.
Bất ngờ rơi vào đôi mắt sâu như biển của anh, trong lòng rung động…
Hai ngươi cùng bước vào phòng khách.
“Không phải Bắc Minh Khởi Hiên là ánh trăng trong lòng cô sao?” Bắc Minh Quân nhíu mày, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt như nai con của cô.
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, vọi vàng che giấu sự hoảng loạn mà anh vô tình khơi mào được.
Cố Tịch Dao à, mày khùng hả, trước đó ở trên xe, Bắc Minh Quân mới giải thích cái gì gọi là yêu mày, mày còn muốn bất giác rơi vào vòng xoáy trong mắt hắn?
Cô thầm phỉ nhổ mình một phen rồi mím môi cười: “Để Khởi Hiên hoàn toàn hết hy vọng với tôi, đây chẳng phải là điều mà anh muốn thấy sao?”