Chương 354
Chợt thấy cái mũi chua chua, cô ý thức được sự thất thố của mình có lẽ đã dọa sợ Trình Trình nên dịu dàng gật đầu với con trai: “Cám ơn em, Trình Trình…”
Đám người bởi vì hành động này của Trình Trình mà có chút thở dài một hơi.
Ông cụ Bắc Minh nhíu nhíu lông mày, lên tiếng nói: “Được rồi! Ăn cơm tử tế cho tôi!”
Thế là bầu không khí căng cứng thoáng hòa hoãn xuống một chút.
Ông cụ Bắc Minh là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay, nói ra: “Thằng cả, rất lâu rồi con chưa được ăn qua thức ăn đầu bếp trong nhà làm nên tối nay ăn nhiều một chút nhé.”
“Cảm ơn ba.” Bắc Minh Triều Lâm cười ha hả gật đầu: “Những năm nay con ở nước ngoài nhưng vẫn cảm thấy đồ ăn trong nhà ngon hơn nhiều, ha ha.”
“Đúng vậy.” Lan Hồng vội vàng phụ họa nói: “Khởi Hiên nhà chúng ta thường nói đầu bếp nhà họ Bắc Minh làm đồ ăn có thể ăn ra vị nhân tình mà.”
Chỉ một câu ‘Vị nhân tình’ này mà cả cậu cả Bắc Minh cậu hai Bắc Minh và cả cậu ba Bắc Minh bao gồm Giang Tuệ Tâm đều biết câu tiếp theo ông cụ muốn nói gì!
Chỉ đơn giản là đã đâm trúng tâm can của ông cụ mà!
“Ha ha ha, thằng nhóc Khởi Hiên này tuổi còn trẻ mà đã biết đồ ăn gì để cho người ta có tình cảm rồi sao?” Ông cụ Bắc Minh nở nụ cười, vừa nhắc tới đầu bếp nhà mình là ông cụ tự hào: “Người đầu bếp này năm đó đã cùng tôi cùng chung trong một đội cứu hỏa đấy…”
Ông cụ vừa nhắc tới chiến tích chói lọi lúc tuổi còn trẻ liền mặt mày hớn hở…
Bắc Minh Đông bất chợt trợn mắt trừng một cái: “Ba, cái tình chiến hữu này ba đã nói hai mươi mấy năm rồi đấy, con đã nghe từ nhỏ nghe tới lớn rồi, ba không phiền nhưng con thì rất khó chịu đấy.”
“Tiểu tử thối! Ba không thể giảng cho cháu trai ba nghe được sao? Nó còn chưa lớn!” Ông cụ Bắc Minh lườm cậu ba, khiển trách anh ta.
Bắc Minh Đông bất lực trợn trừng mắt: “Được được được, ba tiếp tục. Đợi Trình Trình lớn rồi, ba còn có thể giảng cho con trai của Trình Trình nghe…”
Phòng ăn, ông cụ Bắc Minh không ngừng nói ông ta năm đó phong quang cỡ nào…
Cố Tịch Dao lặng lẽ cắn bào ngư, bào ngư do con trai gắp cho thật là thơm, nhưng đối với người đàn ông xấu xa ngồi đối diện cô nhìn thế nào cũng bực mình!
Khởi Hiên hình như cảm nhận được sự ảnh hưởng của chuyện vừa rồi, tiếp tục nhiệt tình gắp đồ ăn cho Cố Tịch Dao: “Dao, mấy năm nay em nhìn em đi, đã gầy đi không ít, ăn nhiều một ít cho có thịt.”
Trong ánh mắt, trong lời nói của Khởi Hiên dành cho Cố Tịch Dao đều lộ ra sự tỉ mỉ và dịu dàng, không phải giả vờ.
Cố Tịch Dao biết, trong lòng vẫn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Khởi Hiên, nhưng cũng biết không phải hỏi vào lúc này.
“Ừm, anh cũng ăn nhiều vào.” Cô không phải không nhìn thấy sự u ám trong mắt của Khởi Hiên, những năm nay cuộc sống của anh ta thiết nghĩ cũng không quá tốt?
Cảnh tượng Khởi Hiên và Cố Tịch Dao quan tâm gắp đồ ăn cho nhau, ở trong mắt người ngoài, giống như đôi tình nhân đang ân ái.
Tuy nhiên, trong ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm của Bắc Minh Quân lại là một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Bùi Huyền Kim lẳng lặng theo dõi trận chiến, Khởi Hiên và Cố Tịch Dao càng nồng nhiệt, ý cười trên khóe môi cô ta càng sâu. Vì thế, cô ta cũng nhiệt tình gắp đồ ăn, thân thiết chuyển vào trong bát của Bắc Minh Quân: “Quân, nào, anh cũng ăn đi.”