Chương 477
Bắc Minh Quân nhanh chóng mở cửa xe, thân hình cao lớn và vững chãi băng qua con đường tấp nập xe cộ qua lại, sải bước tiến về phía cô…
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phản chiếu trong con ngươi quá rõ ràng khiến trái tim cô chợt run lên.
“Bắc Minh…”
Chữ Quân còn chưa ra khỏi miệng, anh đã sải bước tới tấp, và ôm chầm lấy cô!
Cô ra sức hít hà mùi đàn ông quen thuộc, im lặng trong vài giây rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi, tất cả những nhẫn nhịn, khủng hoảng, sợ hãi, ủy khuất cùng dày vò khi bị nhốt trong trại giam đều bùng nổ vào lúc này.
“A huh u…” Thân hình mảnh mai của cô đang khóc trong vòng tay anh…
Bắc Minh Quân lẳng lặng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô qua chiếc khăn lông.
Thời gian giống như ngưng đọng ngay khoảnh khắc này!
“Tại sao em không nói với anh?” Anh thở dài, với giọng nói đầy dịu dàng: “Đêm đó tại khách sạn tình yêu, em nên nói với anh rằng em không phải là con gái của Cố Kiệt Đại.”
Cô run rẩy, ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, sững sờ nói: “Anh đều biết hết rồi?”
“Anh đã cử người đến kiểm tra.” Anh cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhạt nhòa vì nước mắt: “Nhà họ Cố rất có vấn đề. Thực tế, Cố Anh Thư mới là con gái của Vũ Xuân, phải không?”
Cô gật gật đầu, buồn bả cười: “. . . . . . Em thực ngốc, có đúng hay không? Bị người ta lừa hai mươi mấy năm, nhưng hóa ra người đó chẳng những không phải là mẹ ruột của em mà còn luôn lợi dụng em. . . . . . Đêm đó em thực sự rất đau lòng, em đã chạy đến nhà họ Cố và giằng co cùng bà ta, nhưng em thật sự không biết sau đó Lý Lục Bình đã chết ra làm sao… Tại sao bọn họ lại vu oan giá họ cho em? Tại sao Vũ Xuân lại ác độc đến mức cố dồn em vào chỗ chết chứ…”
Cố Tịch Dao rốt cục nhịn hết nổi mà nói thẳng ra, cô khóc ngất trong lòng người đàn ông như thiên thần này.
Bắc Minh Quân vuốt ve mái tóc dài của cô: “Người ta thường để lộ mặt xấu xí nhất của mình vào những thời điểm quan trọng nhất. Đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy để mọi chuyện cho anh,”
Những lời nói nhẹ nhàng và mạnh mẽ của anh đã đánh trúng trái tim cô từng chữ một.
Thứ gọi là cảm động đã ngậ tràn trái tim cô.
“. . . . . . Bắc Minh Quân, giám thị trại giam nói có người làm nhân chứng thời gian cho em, người đó là anh sao? Là anh đúng không… Anh lại cứu em lần nữa rồi.”
Cũng giống như lần đó ở Barcelona, anh cũng đã cứu cô trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Cô vô cùng cảm động, nhưng rồi lại mâu thuẫn … Rốt cuộc, cô đã che giấu một bí mật to lớn với anh, bí mật về Dương Dương khiến cô ngày càng đau khổ vì phải nhẫn nhịn.
Cô thực sự không dám mạo hiểm nói thật cho anh biết khi chưa biết ý định của anh.
Anh mím môi, dùng những ngón tay mạnh mẽ vuốt tóc dính trên trán cô, dùng ánh mắt thâm thúy, lặng lẽ nhìn cô lặng lẽ: “Vậy, em định trả ơn anh như thế nào?”
“Hừ …” Cô nhìn thấy ánh mắt anh có chút khôi hài, cười nói: “Vậy thì em sẽ nấu cho anh một bữa cơm, giặt quần áo, lau sàn nhà, nhân tiện tắm cho con trai anh!”
“Không được! Đấy đều là mấy việc của người làm, em không cần đụng tay vào!” Anh trầm mặt, tỏ vẻ bất mãn: “Còn nữa, tại sao em tắm cho con trai anh mà không phải là tắm cho anh hả?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn cần có người tắm cho nữa sao?” Cô đỏ ửng mặt mày.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng cười lên rồi, anh nhướng mày rồi kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, nhìn ngắm bộ dáng của cô lúc này.