Chương 414
“Đầu tháng sau?” Cố Tịch Dao âm thầm siết chặt tay, xem ra Giang Tuệ Tâm thật sự nóng lòng muốn tiêu trừ mối hiểm hoạ ngầm là cô rồi!
Lưu Thắng Thiên vui vẻ vuốt vuốt tóc: “Tịch Dao, dù sao tôi cũng không có ý kiến. Cô xem khi nào có thời gian rảnh, tôi đến nhà cô, đề nghị kết thông gia với ba mẹ cô luôn.”
Sắc mặt Cố Tịch Dao có chút tái nhợt, cho dù mấy ngày nay cô cũng đã làm vô số xây dựng tâm lý cho bản thân rồi, chỉ cần mình kết hôn, cô có thể ở lại thành phố A, không còn là cái gai trong mắt của Giang Tuệ Tâm nữa. Nhưng vào giây phút chân chính đối mặt với sự cầu hôn của người đàn ông lạ mới gặp hai lần này, cô do dự rồi, thậm chí là hoảng sợ bất an…
Đúng lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại trên bàn trang điểm chợt vang lên, cô giống như là tìm được phao cứu sinh, áy náy mà nhìn Lưu Thắng Thiên một cái: “Cái này để sau rồi nói đi, xin lỗi tôi phải ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong, cô xách túi xách và điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi studio.
Sau khi chắc chắn Lưu Thắng Thiên không có đuổi theo, cô mới lấy điện thoại ra—
“Alo?” Giọng nói cô có chút không ổn, đầu dây bên kia điện thoại im bặt một hồi.
Một lúc lâu sau, giọng nói trong trẻo của Khởi Hiên mới dịu dàng truyền đến: “Tịch Dao, gần đây em thế nào rồi?”
Khóe miệng cô hơi cong lên, kể từ đêm đó cùng Khởi Hiên về nhà Bắc Minh ăn cơm, biết được Bắc Minh Quân là chú hai của Khởi Hiên, hơn hai mươi mấy ngày nay, cô đã không liên lạc lại với Khởi Hiên rồi.
“Cũng không tệ.” Cô cười nhạt một cái, ôn hoà như đang đối mặt với người bạn cũ.
“Tịch Dao, hôm nay anh muốn chia sẻ một tin vui với em, cuối cùng thì Cố Thị cũng đã lấy được hạng mục công trình ‘Ánh’ rồi!”
Ánh mắt Cố Tịch Dao lóe lên, ngón tay cô vô thức nắm chặt điện thoại.
Sau bao trắc trở, trải qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng nghe được tin tức này, cô không hề kích động như trong tưởng tượng.
Tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu, cô dịu giọng cười một tiếng: “Vậy…chúc mừng anh.”
Điều cô kinh ngạc chính là, cho dù Cố Thị đã dùng nhiều thủ đoạn không được vẻ vang như vậy, nhưng Bắc Minh Quân cuối cùng vẫn giao công trình ‘Ánh’ cho Cố Thị làm.
Mà điều trong dự đoán, là bởi vì người tham gia trong trận chung kết là Khởi Hiên. Cô luôn tin rằng tài năng và năng lực của Khởi Hiên chắc chắn sẽ tỏa sáng trong giới kiến trúc vào một ngày nào đó.
“Chúc mừng anh sao?” Trong thanh âm của Khởi Hiên có chút hiu quạnh: “Phải là anh chúc mừng em mới đúng. Dù sao, chú hai chọn Cố Thị, hoàn toàn là bởi vì em…”
Trái tim cô chợt nghẹn lại, đôi mắt đột nhiên trở nên chua xót, cô bình ổn hơi thở lại: “Ha ha, Khởi Hiên, đừng đùa nữa. Chú hai anh là một thương nhân thông minh, anh ta chọn ai là chuyện của anh ta, không liên quan đến em.”
“…” Khởi Hiên trầm mặc một hồi lâu, giống như là còn muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng lại chọn kết thúc cuộc gọi: “Ừm, vậy em tiếp tục bận đi, anh không làm phiền nữa…Nhớ, phải chăm sóc cho mình thật tốt.”
Lúc Khởi Hiên nói những lời cuối cùng, cô vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự ẩn nhẫn và dịu dàng của Khởi Hiên.
“Ừm, anh cũng vậy.”
Cô cúp điện thoại, ngón tay khẽ run.
Người đàn ông này, đã từng là mối tình đầu khó từ bỏ nhất của cô, người thanh niên nhanh nhẹn từng hứa với cô những hy trong thanh xuân đó, thậm chí còn soi ánh trăng trắng ấm áp xuống dòng sông dài trong ký ức bấy lâu của cô… Nhưng hóa ra, đã thay đổi rồi.