Chương 1150
Trán Cố Tịch Dao nổi lên vài vạch đen, đứa nhỏ này còn sắp đặt cho mình: ”Mẹ lừa con đi ăn đồ ngon lúc nào. Mau dậy đi, mau dậy đi! Nếu không chúng ta sẽ bị thiêu mất!”
”Pa, pa…” Hai cái tát vang dội, dấu tay màu đỏ in sâu trên mông của Dương Dương.
”Con dậy không phải được rồi ư.” Dương Dương lăn mình đứng dậy, một tay còn xoa mông nhỏ của mình, đôi mắt oán giận nhìn Cố Tịch Dao.
Nhanh chóng mặc quần áo xuống tầng với mẹ! Cố Tịch Dao vội vàng ném bộ quần áo nhỏ cho bọn chúng. Mình thì gấp gáp nhét một số đồ dùng cần thiết vào túi.
”Lẹt xẹt lẹt xẹt….” Tiện mang theo đôi dép, Cố Tịch Dao dẫn theo hai đứa trẻ xuống tâng.
Đến tầng 1, bọn họ bị ho khan vì khói không ngừng xộc vào nhà.
Bên trên cửa sổ phòng khách đều chìm trong biển lửa….
”Pa…pa….” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vỡ tung tóe khắp phòng.
”Mau qua bên này, ở đây có tầng hầm tránh nạn!” Hình Uy thò đầu ra từ một căn phòng phía sau phòng khách để gọi Cố Tịch Dao và bọn trẻ mau đi qua đó.
”Các con mau qua chỗ chú Hình Uy đi.” Cố Tịch Dao che cho hai đứa trẻ mau chóng qua căn phòng Hình Uy đang ở đó.
Chỉ thấy Bắc Minh Quân đang ở trong phòng, cố gắng đẩy giá sách ra, sau đó dỡ bỏ hai viên gạch dưới đất, lộ ra một lối đi rộng đủ một người vào.
Đường vào tối đen như mặc, khí lạnh không ngừng tỏa ra.
”Đây là lối xuống địa ngục ạ?” Dương Dương bỗng nhiên mơ màng thốt ra một câu.
Sắc mặt Cố Tịch Dao tối lại, đứa trẻ này không thể nói lời nào tốt đẹp chút được ư?
Bắc Minh Quân dứt khoát ngó lơ lời của Dương Dương, giơ tay ấn nút trên tường, lối đi lập tức sáng lên: ”Hình Uy, cậu dẫn bọn họ vào đi.”
Hình Uy gật đầu: ”Cậu chủ Trình Trình, cậu chủ Dương Dương, các cậu đi theo sau tôi.” Nói rồi anh ta hơi cúi đầu đi vào.
Lúc Cố Tịch Dao chuẩn bị vào, sắc mặt Bắc Minh Quân bên cạnh tối lại: ”Sao Phỉ Nhi không ở đây?”
Anh nhìn từng người đi vào đường hầm, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng của Phỉ Nhi.
Cố Tịch Dao ở sau con vừa nghe vậy, nhất thời nhớ ra gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Mải bảo bọn trẻ chạy nhanh, quên mất báo cho Phỉ Nhi ở vách tường bên kia.
Cô vẻ mặt áy náy nhìn Bắc Minh Quân: ”Tôi, tôi chỉ lo bảo bọn trẻ chạy mau, quên gọi cô ấy…”
Lúc này khói trong nhà càng ngày càng dày, bên ngoài cửa đã bắt đầu bốc cháy, lửa xông vào phòng khác qua chỗ thủy tinh bị vỡ, rèm cửa cũng đã bị cháy.
Cố tiếng ”đôm đốp” phát ra lúc ngọn lửa đang cháy.
Bắc Minh Quân chỉ vỗ bả vai Cố Tịch Dao, bảo cô không cần tự trách: ”Mau vào lo cho đám trẻ, tôi đi cứu Phỉ Nhi.”
Nói rồi cầm chiếc khăn ướt bên cạnh, bịt miệng, mũi rồi biến mất trong làn khói.
”Mẹ mau vào đi….” Trong đường hầm vang lên tiếng của con.
Cố Tịch Dao nhìn theo hướng Bắc Minh Quân biến mất, trong lòng thầm nghĩ, Quân, Phỉ Nhi, hai người phải trở về an toàn đấy.
Sau đó cũng chui vào đường hầm.
Sau khi đi được khoảng vài phút, có thể nghe thấy tiếng hoan hô của Dương Dương phía trước.