Chương 1711
Bắc Minh Quân đi đến trước giường, cúi đầu nhìn vết thương của Dương Dương. Sau đó nói: “Đưa nó về nhà.”
“Ài, Dương Dương bị rạn xương, không phải chỉ bị va đập bình thường, nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Mẹ thì đều thương con, cô không thể để Bắc Minh Quân đối đãi với con qua loa như thế được.
“Là con trai của Bắc Minh Quân tôi, không cần những thứ này. không thể nói một chút vết thương nhỏ thì phải đến bệnh viện.”
Nói với Hình Uy: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không đưa về.”
“Dạ được ông chủ.” Hình Uy vội gật đầu.
Anh ta và y tá đẩy chiếc giường đẩy đến bên cạnh Dương Dương, rất cẩn thận di chuyển cậu nhóc lên giường đẩy rồi đẩy cậu nhóc ra khỏi phòng y tế.
Tranh luận vừa rồi của Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân, Vân Chi Lâm cũng không thể mở miệng, dù sao đó là chuyện của hai người họ.
Anh ta nhìn thấy Hình Uy đưa Dương Dương ra ngoài rồi, anh ta cũng cảm thấy ở lại đây giống như cái bóng đèn vậy.
“Tịch Dao, anh ở trong xe đợi em.” Nói rồi cũng xoay người rời khỏi.
Người không liên quan đều mượn cớ đi ra ngoài, lúc này trong phòng y tế chỉ vào lại Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.
Bầu không khí trong nháy mắt giống như bị đông cứng lại.
“Em sao lại đến đây?” Trong đôi mắt nhìn Cố Tịch Dao của Bắc Minh Quân tràn ngập sự phức tạp.
“Anh là người bận rộn, cô chủ nhiệm của Dương Dương gọi cho anh mấy lần cũng không có ai nghe. Cho nên gọi điện cho tôi. Mặc dù dựa theo thỏa thuận của chúng ta, Dương Dương thuộc về anh. Nhưng tôi dù sao cũng là mẹ của nó, đương nhiên phải qua đây xem nó ra sao.” Những lời Cố Tịch Dao nói đều là lời trong lòng, nhưng trong ngữ khí lại có hơi chế nhạo đối với Bắc Minh Quân.
Anh là một người ba, khi con cần giúp đỡ nhất lại không có kịp thời xuất hiện, đây là sự thất trách của anh.
“Lúc đó tôi đang họp, cho nên điện thoại không có mang theo người…” Trong lòng Bắc Minh Quân cũng hiểu sự chỉ trích của Cố Tịch Dao, nhưng anh lúc đó quả thật đang làm việc.
“Ha,” Cố Tịch Dao cười lạnh chế giễu: “Tôi ngược lại muốn hỏi thử anh, sự nghiệp và con, rốt cuộc bên nào mới là thứ anh coi trọng nhất. Nếu như nói là sự nghiệp, đứa trẻ đó chẳng qua chỉ là một chiếc bàn đạp trong sự nghiệp của anh mà thôi. Vậy tại sao sau khi cái gì cũng có còn muốn túm bọn trẻ không buông? Lẽ nào muốn khiến tụi nhỏ đi theo con đường của anh năm đó, anh mới sẽ cảm thấy có ý nghĩa phải không?”
Bắc Minh Quân bị Cố Tịch Dao nói mà có hơi á khẩu không nói lên lời, nói thật lòng, anh đối với Bắc Minh Thị chẳng qua chỉ là dùng sự cố gắng trong công việc để tưởng niệm ba.
Bởi vì Đế quốc Bắc Minh Thị là ba một tay xây dựng lên, anh đã từng ở trước bia mộ của ba thề rằng không thể để Bắc Minh Thị bị hủy hoại trong tay của mình.
Đối với hai đứa trẻ Trình Trình và Dương Dương, Bắc Minh Quân cũng không phải không muốn làm tròn nghĩa vụ của một người ba, không muốn để chúng lặp lại sai lầm lúc nhỏ của mình.
Hôm nay Cố Tịch Dao ném vấn đề rốt cuộc quan tâm sự nghiệp hay quan tâm con cái cho Bắc Minh Quân, cũng khiến anh phải suy nghĩ.
Sau đó, trong phòng y tế là một khoảng yên tĩnh.
Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng trầm mặc nói không lên lời này của Bắc Minh Quân thì tức giận.
Cô không thích nhất ở Bắc Minh Quân chính là một điểm này, mặc kệ có suy nghĩ gì cũng phải nói một tiếng, không thể giống như con chó chết một lời cũng không nói.