Chương 408
“Thế nào thế nào, là cô đúng không?” Vân Chi Lâm lập tức nhiều chuyện mà sáp tới, cười híp mắt hỏi: “Wow, sớm biết cô muốn đi xem mắt, chi bằng cân nhắc tôi đi!”
Các khớp ngón tay của Cố Tịch Dao siết chặt, cầm lấy tờ báo ném vào khuôn mặt đào hoa của Vân Chi Lâm: “Con mắt nào của anh nhìn thấy là tôi vậy! Đồ thần kinh!”
Nói xong, cô liền đóng cửa.
“Á—” Vân Chi Lâm kêu gào một tiếng: “Chân…chân đau…”
Cố Tịch Dao rũ mắt xuống, nhìn bàn chân to mang dép gấu bị kẹp vào khe cửa, cô không khỏi trợn trắng mắt một cái.
“Vân Chi Lâm, lấy cái chân heo của anh ra đi! Anh, thật, ấu, trĩ!”
“Đừng mà!” Vẻ mặt Vân Chi Lâm đầy vô lại: “Trên báo rõ ràng là cô! Với con mắt hoả nhãn kim tinh của tôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận sai người đâu! Làm ơn nói cho tôi biết đi…Tịch Dao Cố, Dao Cố, Cố ơi, tiểu Cố Cố…”
Sịt…Cố Tịch Dao đột nhiên rùng mình một cái, sau đó hung dữ trừng Vân Chi Lâm: “Làm phiền anh uống lưỡi ba lần rồi hẵng nói chuyện! Đừng khiến cơm rau người ta ăn tối qua lại nôn ra nữa!”
Vân Chi Lâm vừa nói, vừa mặt dày vô sỉ mà chen cơ thể con voi ma mút vào khe cửa, chỉ vào sau gáy của Bắc Minh Quân, cười gian: “Hắc hắc! Vậy cô nói cho tôi biết người đàn ông này là ai của cô đi?”
Anh ta không hỏi là ai, mà trực tiếp hỏi ‘ai của cô’?
Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng bệch!
“Sao tôi biết! Anh có thấy mình phiền không! Đã nói người phụ nữ đó không phải tôi rồi mà!”
Cố Tịch Dao cố ý tức giận mà giẫm Vân Chi Lâm một chân: “Mới sáng sớm đã chạy tới hỏi mấy cái tin đồn không có dinh dưỡng này, Vân Chi Lâm, tôi nghiêm trọng mà nghi ngờ liệu anh có phải là papartamlinh247i hay không đó?”
“Papartamlinh247i?” Vân Chi Lâm trừng to mắt, chịu đựng bàn chân bị cô giẫm đau, khư khư kẹp ở cửa không cho cô đóng lại: “Một công tử cao lớn uy mãnh ngọc thụ lâm phong như tôi mà cô nói là papartamlinh247i?”
Cố Tịch Dao kiên nhẫn trợn trắng mắt, đá vào chân anh ta: “OK! Vậy có thể làm phiền công tử đây di dời cái chân heo của ngài ra một chút được không?”
Vân Chi Lâm cố gắng chịu đựng, kiên quyết lắc đầu, một chân vẫn ngoan cố kẹp vào khe cửa, anh liếc nhìn cô một cách cao thâm khó lường, người phụ nữ này tuy đầu xù tổ quạ, đôi mắt buồn ngủ, lại có bộ dạng bực mình, nhìn trông có một khoảng cách rất lớn với tất cả những người phụ nữ xinh đẹp mà anh quen biết.
Tuy nhiên, điều mà Vân Chi Lâm không thể phủ nhận là khuôn mặt mộc của người phụ nữ này, làn da của cô đàn hồi, ngũ quan nhỏ nhắn và tinh tế giống như là được tạo từ bàn tay của người nghệ sĩ vậy, đặc biệt là đôi mắt đen sạch sẽ trong veo, như thể nhìn một cái cũng thấy tận đáy, tươi mát, sạch sẽ, thuần khiết, thật khiến người ta động tâm.
Vân Chi Lâm trong lòng thầm cảm động: “Đôi mắt sưng đỏ của cô đã nói với tôi, đêm qua cô chắc chắn là đã khóc!” Sau đó, anh ta giơ tờ báo trong tay lên: “Cho dù cô phủ nhận, nhưng tôi tin chắc người phụ nữ trong bức ảnh này là cô! Vậy thì, người đàn ông chỉ có bóng lưng này chắc là ba của Dương Dương… phải không?”
Trái tim Cố Tịch Dao chợt quặn lại, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa nổi gân xanh, cô trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Chi Lâm, vừa định phủ định thì lại nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch từ trong nhà——
“Ba của Dương Dương?” Giọng nói trẻ con nhẹ nhàng lười biếng cất lên: “Có phải baba khốn nạn đến rồi không?”
Dương Dương dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn một cái qua khe cửa…