Chương 1196
Vốn từng nghĩ có lẽ đời này sẽ không còn được gặp lại Trình Trình nữa, giờ phút này hai mẹ con lại gặp nhau, mắt Cố Tịch Dao đã ươn ướt.
Vội vàng cúi người ôm lấy Trình Trình.
“Thật không ngờ, cô Cố có hai đứa con song sinh, thật sự rất may mắn.” Noton nói xong, ưu nhã đi xuống xe.
Cố Tịch Dao mỉm cười giới thiệu con trai đang ôm lấy mình cho Noton: “Đây là con trai cả Trình Trình của tôi.”
Trình Trình ngoan ngoãn chào Noton.
Hình Uy đứng cạnh đánh giá Noton, dung mạo thanh thoát tựa không đinh bụi trần khiến anh ta cũng phải thầm giật mình.
Dường như Noton đã quen biểu cảm của người khác khi nhìn thấy mình, anh ta chủ động vươn tay với Hình Uy, sau đó quay đầu nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Cố, chắc hẳn vị này chính là ngài Hình Uy vừa rồi nói chuyện với tôi nhỉ.”
Sau đó anh ta tự giới thiệu mình: “Chào ngài Hình Uy, tôi chính là Noton, là người vừa rồi nói chuyện với anh.”
Hình Uy chợt cảm thấy dường như mình hơi thất lễ, vội vàng vươn tay ra: “Rất vui được gặp anh, còn phải cảm ơn anh thu nhận và giúp đỡ đưa cô chủ và cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi trở về.”
“Ngài Hình Uy không cần khách sáo như vậy, giống như lời tôi đã nói với cô Cố ở trong rừng cây, ra ngoài đều là bạn bè, ai cũng không chắc chắn được rằng sẽ không gặp khó khăn, tôi chỉ làm chuyện trong khả năng của tôi mà thôi. Nếu như khi tôi gặp cô Cố, các anh cách xa ngàn dặm, vậy có lẽ tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Noton nói rất tự nhiên, cũng rất dí dỏm, khiến cho Cố Tịch Dao và Hình Uy đều bật cười.
“Được rồi, tôi đã đưa các cô đến nơi an toàn, tôi cũng nên tiếp tục hành trình của mình. Vậy tạm biệt mọi người, có duyên sẽ còn gặp lại.” Nói xong Noton xoay người đi về phía buồng xe.
Dường như Dương Dương có chút không nỡ, cậu vội vàng chạy mấy bước, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Noton.
Noton quay đầu, nhìn thấy là Dương Dương thì dừng bước, quay người mỉm cười hỏi: “Dương Dương, cháu còn có chuyện gì sao?”
Dương Dương ngửa đầu nói: “Đùi gà nướng chú làm ăn rất ngon, lần sau gặp mặt chú nhất định phải dạy cháu đó.”
Cố Tịch Dao và Trình Trình lập tức đen mặt.
Noton mỉm cười nói: “Được.”
Dường như Dương Dương vẫn chưa hài lòng, ngón tay nhỏ duỗi lên thật cao: “Chúng ta ngoéo tay.”
Noton gật đầu cúi người, duỗi ngón tay ngoéo với ngón tay nhỏ của Dương Dương.
Lúc này Dương Dương mới hài lòng, vẫy tay tạm biệt Noton đã trở lại xe: “Chú xinh đẹp, nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta nhé.”
***
Noton lái nhà xe của mình chạy ngày càng xa, cuối cùng biến mất tại nơi cuối chân trời.
“Cô chủ, chúng ta trở về đi.” Hình Uy nhìn Cố Tịch Dao vẫn đang dõi về phương xe, nhỏ giọng nhắc nhở.
Người giống như Noton đứng ở trước mặt, có người phụ nữ nào sẽ không nhìn nhiều thêm mấy lần chứ.