Sắc mặt tối sầm xuống, khó coi đến cực điểm.
Chính tại thời điểm nửa năm trước, ở tỉnh Xuyên bỗng xuất hiện một nhân vật đình đám, hắn đến các võ đường khắp tỉnh Xuyên để thách đấu, hơn nữa còn cố ý lựa chọn những cao thủ là chủ võ đường. Hắn liên tục ghé qua sáu mươi thành phố, đánh bại hàng trăm các võ đường lớn nhỏ, chưa từng thua một trận nào.
Các chủ võ đường thi đấu với hắn, nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba chiêu là thua trận, không có ngoại lệ.
Sức mạnh của hắn đã đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ, nhiều người còn đồn rằng hắn có thể vặn thanh thép chỉ bằng tay không, phá vỡ cổng sắt chỉ bằng một nắm đấm, hay đập vỡ bia đá chỉ bằng một tay.
Sau khi người đàn ông này gần như làm tất cả các võ đường ở tỉnh Xuyên phải chao đảo, hắn lại mở một võ đường tên Tịch Lịch Môn ở thành phố Phán, nổi tiếng cả tỉnh Xuyên.
Mà tên của người này lại chính là Hồng Phi!
Tim của Ngô Quảng Phú như bị treo ngược lên, nghe thấy giọng điệu của Từ Uyên Đình, hiển nhiên người đàn ông trung niên có bề ngoài xấu xí này chính là Hồng Phi của Tịch Lịch Môn – kẻ bất khả chiến bại của tỉnh Xuyên. Ngô Quảng Phú không thể nào ngờ được Từ Uyên Đình lại có thể mời một nhân vật như Hồng Phi ra tay cho anh ta.
“Ngô Quảng Phú, anh là ông trùm ở Lư Thành, cũng không có ân oán gì với tôi cả, nhưng nếu tôi đã nhận lời giúp đỡ của Từ Uyên Đình, thì tôi nhất định phải phải giải quyết chuyện này một cách gọn gàng!”.
“Tôi sẽ không ra tay với anh, nhưng chỉ cần đàn em của anh ra tay, tôi sẽ xử lý sạch sẽ từng tên một!”.
Hồng Phi cuối cùng cũng đứng dậy, giọng điệu thờ ơ.
Lúc hắn đứng dậy, A Hổ ở bên cạnh Ngô Quảng Phú lập tức lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Còn mấy gã đàn em từng chém giết lừng danh giang hồ đi theo anh ta năm đó đều cảm thấy khó thở, tay chân hơi cứng đờ, hiển nhiên tất cả đều cảm nhận được sức mạnh đỉnh cao ẩn dưới vẻ ngoài bình thường của Hồng Phi!
Đám người ở bên cạnh Ngô Quảng Phú đều rơi vào tình trạng căng thẳng và sợ hãi tột độ, nhưng họ không hề để ý rằng thời điểm Hồng Phi bước ra ngoài, khoé miệng của Diệp Thiên đứng đằng sau đột nhiên chếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“A Hổ, ra tay đi!”.