“Tiêu Ngọc Hoàng sau khi ở đây lại trải qua mười năm ẩn cư tu luyện, càng không biết tu vi tăng lên cấp bậc nào rồi, nếu so sánh, Diệp Lăng Thiên chỉ là nhân
tài mới xuất hiện mà thôi, sao có thể địch lại Tiêu Ngọc Hoàng được?”.
“Trận chiến này, Diệp Lăng Thiên thua là cái chắc!”.
Mọi người rơi vào im lặng, ông lão kiến thức sâu rộng, hiểu biết về từng người trong giới võ thuật, lời ông ấy nói đương nhiên không thể sai, nhưng trong lòng mấy người đều có một cảm giác hụt hẫng!
Đối với bọn họ mà nói, Diệp tiên sinh là một truyền kỳ, một dạng tín ngưỡng, nhưng một lát nữa thôi, bọn họ sẽ phải chứng kiến truyền kỳ này thất bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng, đúng là cảm giác khó tả!
Đúng vào lúc này, mặt trời lên cao, những lớp sương mù lượn lờ trên đỉnh núi đã tan hết, tầm nhìn bây giờ trở nên rất rộng lớn.
Tiêu Ngọc Hoàng đang ngồi yên bỗng mở mắt, từ từ đứng dậy.
Ông ta đứng chắp tay sau lưng, đảo mắt nhìn mọi người, những người bắt gặp ánh mắt của ông ta đều lần lượt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông ta, ngay cả mấy cao thủ chí tôn võ thuật như Dược Không Nhàn, ánh mắt cũng hơi né tránh, không được thoải mái.
Ngay sau đó, ông ta lên tiếng.
“Diệp Lăng Thiên, giờ quyết đấu giữa tôi và cậu đã đến, ra mặt đi, để tôi lĩnh giáo võ thuật tuyệt thế của chí tôn võ thuật thiếu niên cậu nào!”.
Một tiếng thét dài của ông ta như tiếng rồng phẫn nỗ gầm rú, trầm bổng mà thanh thoát, tiếng vang của nó rung chuyển cả thung lũng, lay động cả rừng cây, mấy người Tiếu Văn Nguyệt không chịu được phải bịt tai, mặt mày trắng
bệch.
Những võ sĩ có mặt đều nhìn ngang nhìn dọc, nhưng chưa thấy ai ra mặt, thầm thấy kỳ lạ, không ít người đoán rằng, có thể là Diệp Lăng Thiên sợ Tiêu Ngọc Hoàng, không dám ra ứng chiến!
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên đang đứng bên vách núi bỗng quay đầu lại, nhìn về phía ông lão cụt tay.
“Ban nãy ông nói, người duy nhất có thể thắng Tiêu Ngọc Hoàng không ở thủ đô, chắc ông nói đến Diệp Vân Long đúng không?”.
Giọng nói của cậu bình tĩnh, nhưng biểu cảm của ông lão cụt tay thì ngây ra, kinh ngạc nói: “Cậu cũng biết Diệp Vân Long à?”.
Diệp Thiên đi cùng bọn họ cả chặng đường, mặc dù trầm lặng ít nói, nhưng
thiết nghĩ cùng hội với mấy người Tiếu Văn Nguyệt, đều sẽ là cậu ấm cô chiêu bình thường không có tu vi gì, sao lại biết Diệp Vân Long?
Diệp Thiên không giải thích, chỉ cười nhạt một cái.
“Mọi người chỉ biết Diệp Vân Long đứng đầu Hoa Hạ, chỉ ông ta mới có thể thắng Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng hôm nay tôi sẽ khiến tất cả mọi người đều biết, người có thế thắng Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ có một!”.
Cậu vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Diệp Thiên nhún người một cái, rồi nhảy xuống vách núi cả vạn trượng.
Trong nháy mắt, bất luận là mấy người Tiếu Văn Nguyệt, hay ông lão cụt tay và người phụ nữ váy trắng, đồng tử đều thu nhỏ lại.
“Diệp Thiên!”.
“Anh Diệp Thiên!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ gần như đồng thanh kêu lên, vội vàng chạy về phía trước.
Vào giây phút Diệp Thiên nhảy xuống vực, trong tim bọn họ cảm giác như có một vật vô cùng quan trọng bị vỡ vậy, cực kỳ khó chịu.
Hai người lò dò đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới, một hình ảnh khiến bọn họ cả đời khó quên!
Dưới vực sâu không thấy đáy, Diệp Thiên không hề rơi xuống, mà bay lượn về phía trước như một sợi lông vũ, cứ như đạp gió mà tiến thẳng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cứng đờ, Lí Tinh Tinh và sở Thần Quang ở đằng sau chạy tới, cũng ngây ra như phỗng, hai mắt tròn xoe.
Hai ông cháu nhà ông lão cụt tay và vô số những cao thủ xung quanh cũng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thấy một thiếu niên tuổi chưa đầy 18,19 đạp gió, vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, bồng bềnh lướt qua, cuối cùng đặt chân xuống một cột đá, cách xa đối lập với Tiêu Ngọc Hoàng.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi đến rồi đây!”.