Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt một
cọc tiến lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuống,
không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể Diệp
Thiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.
“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.
Diệp Thiên còn chưa trà lời thì Kỳ Nhược Tuyết ở bên
cạnh lại nhiu mày, nói vdi về hơi ngạc nhiên.
“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từ
thiện của Tập đoàn Lãng Thiên, mà anh cả không có thời
gian nên bảo tôi đến mua một vẻ để bào vệ chị đó!”.
“Bảy giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kết
thúc anh ấy sẽ đến gặp chị”.
Người thanh niên nhin về phía Kỳ Nhược Tuyết, nỡ nụ
cười vô cùng nịnh bợ.
Kỳ Nhược Tuyết lại không chút nế mặt, lạnh lùng nói:
“Ai là chị dầu của anh? Ãn nói cần thận chút đi”.
“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩ
riêng rói”.
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốn
người đàn ông đeo kính rầm ngôi ở những vị trí khác
nhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cận
của cô ấy.
Lục Chí Minh lại không hể quan tâm, vẫn cười nói:
“Chị dầu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôi
đã có hôn ước, sởm muộn cũng cười anh cả ti, tôi gọi là
chị dầu trước cũng đầu có sai?.
“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.
Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đều
nghe rõ mỗn một, nhưng không phần bác, chi có thế già
vỡ ngoành mặt đi hưỡng khác.
Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọn
họ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũng
không phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đó
bỏ đi thì bọn họ sao dám phần bác?
Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ
bài xích.
“Hôn ước của tôi và Lực Chí Văn là do bổ tôi và bổ anh
đặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thữa nhận
cả”.
“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đã
nói với anh ta rất nhiều lấn rồi, tôi sẽ không lấy anh ta,
trong lòng tôi đã có người khác rối, cả đãi này tôi cũng
không thể quên được anh ấy!”.
Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, không
chút vòng vo.
“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gã
vào nhà họ Lục đầu!”.
“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi,
bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõ
ràng!”.
Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thay
đổi, trong ánh mất dấy lên về kiêng sợ.
Bố cậu ta tuy có tiếng ở kháp tinh Cán Tây, không ai
sánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỳ Nhược
Yên thì cũng phái nề mặt vài phần.
thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phúc tạp, cậu
ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô là
Nhược Tuyết được chưa?”.
Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.
“Gọi tôi là Kỳ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỳ, chứ tôi
và anh không thân thiết đến mức đó!”.
Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nế mặt Lục Chí
Minh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lại
không dám phản bác.
Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiên
dang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sám,.
“Thắng khốn, cầm tiến rồi mau cút đi, tôi nói vị trí này
tôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.
Cậu ta không dám đắc tội với Kỳ Nhược Tuyết, nhưng
Diệp Thiên nhìn cũng chi như một sinh viên đại học bình
thường, ăn mặc xuénh xoàng, cả bộ quần áo trên người
chưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nói?
Cậu ta cho rằng bàn thân đã lôi một trăm nghìn tệ ra
rối, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiến đi khỏi đây môi
phải!
Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lại
không biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng
ngắng đầu lên.
“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.
Anh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gi,
càng không có ý đứng lên.