“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, cậu em trai này của tôi quá mê võ thuật nên khi gặp được cao thủ, chú ấy mới không nhịn được mà muốn đấu võ. Nếu chẳng may chú ấy có động chạm gì đến cậu, thì mong cậu rộng lòng tha thứ!”.
Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên.
“Chuyện nhỏ!”.
Diệp Thiên xua tay, nói với giọng điệu dạy dỗ: “Tuy nhiên có điểm này em trai chú nên ghi nhớ, tôn kính võ thuật, thích đấu võ để học hỏi, nâng cao, là chuyện tốt!”.
“Nhưng cũng phải chọn đúng đối thủ, ít nhất cũng nên tìm người có thực lực tương đương với mình, tìm người quá mạnh để mài giũa, rèn luyện bản thân, thì đó không gọi là đấu võ, mà là tự chuốc lấy nhục!”.
Hàn Vân trừng mắt, máu nóng dồn lên đầu, Diệp Thiên nói như vậy chẳng phải là chê thực lực của ông ta quá kém, khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, vậy khác nào đang sỉ nhục ông ta chứ?
Nếu không phải Hàn Phong dùng mắt ra hiệu, ngăn ông ta, thì có lẽ bây giờ ông ta đã ra tay.
“Cậu Diệp nói đúng lắm!”.
Hàn Phong khẽ cười không phản bác, mà quay sang nhìn Hàn Uyển, muốn cô ta lấy món quà lớn chuẩn bị cho Diệp Thiên ra. Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy bỗng vang lên.
Hàn Phong nghe điện thoại, nhưng sau khi nghe được vài câu, ông ấy đột nhiên biến sắc.
“Anh nói gì?”.
Ông ấy dừng lại một hồi, suy nghĩ rồi lập tức ra lệnh: “Các anh mau chóng chuyển thiết bị y tế, đưa bố tôi trở về nhà họ Hàn càng sớm càng tốt!”.
Thấy Hàn Phong vốn luôn hành động kiên định bỗng tái mặt, Hàn Vân và Hàn Uyển vô cùng kinh ngạc.
Hàn Phong cúp điện thoại, ánh mắt thay đổi.
“Bố xảy ra chuyện rồi. Mười phút trước, bố đột nhiên lên cơn co giật toàn thân, cơ thể đông cứng lại như băng, bị các lớp khí lạnh bao phủ. Các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện Nhân dân số một đã kiểm tra nhưng đành bất lực, không thể tìm ra nguyên nhân!”.
“Bố mắc phải một loại bệnh bất thường, vì vậy tôi đã nhờ họ chuyển thiết bị y tế, đưa bố về đây trước đã. Tôi sẽ đến núi Huyền Vũ để mời dược sư Trần!”.
Hàn Vân và Hàn Uyển nghe xong mà chết sững, lộ ra vẻ kinh hãi.