Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng cậu ta.
“Đương nhiên là tôi!”
Cậu ta quay ngoắt đầu lại thì nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm ly rượu từng bước đi tới mép sân khấu.
“Đương nhiên là tôi!”
Giọng nói của Diệp Thiên truyền đến, chỉ trong vài bước, cậu đã đi tới sân khấu.
Cậu nheo mắt nhìn Tiêu Chí Lâm, ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên và khinh bỉ.
“Hôm nay nhà họ Tiêu anh muốn tổ chức Hồng Môn Yến ở đây để thống nhất Kiềm Tây thì đó là chuyện của các người!”
“Tối nay tôi đến đây là để xem cô ấy biểu diễn.
Bây giờ cô ấy đã biểu diễn xong, tôi muốn đưa cô ấy đi.
Nếu anh bieeys điều, tốt nhất kêu mấy con chó này cút ra!”
Hàm ý đe doạn trong giọng nói khiến Tiêu Chí Lâm giật mình.
Cậu ta không ngờ vào lúc này, khi mà tinh anh của nhà họ Tiêu xông ra bao vây toàn bộ Trung tâm Thủy Thượng, chín mươi chín phần trăm những người có tiếng tại hiện trường đều chọn cúi đầu, vậy mà lúc này Diệp Thiên dám đứng lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, đã thế còn ăn nói ngông cuồng với cậu ta?
Không chỉ cậu ta mà rất nhiều khách khứa xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, họ thầm thán phục sự dũng cảm không hề sợ hãi của Diệp Thiên.
Giờ phút này, nhà họ Tiêu có lực lượng vô cùng mạnh, ngay cả ông cụ nhà họ Tiết cũng phải cúi đầu, vậy mà Diệp Thiên lại dám trực tiếp buông lời thách thức, thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.
“Hừ, cái tên ngu ngốc nhà anh, chuyện đến nước này rồi mà lại dám ra đây khoe mẽ?”
Tiêu Chí Lâm còn chưa lên tiếng thì Tiêu Trì ở bên cạnh đã đứng lên, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Hôm nay anh dám ra tay với tôi ở trung tâm thương mại, món nợ này tôi còn chưa tìm anh tính sổ, giờ anh lại dám cướp người con gái của anh họ tôi, anh chán sống rồi hả?”
“Không phải trước đó anh nói anh dám kêu anh họ tôi cút qua một bên, xem thường nhà họ Tiêu tôi hay sao? Bây giờ anh lại mang cái vẻ huênh hoang đó ra đây xem nào!”
“Không phải anh giỏi đánh đấm lắm sao? Có giỏi thì anh cứ việc thử xem mình có thể mang người đi khỏi đây được hay không?”
Người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh hắn cũng tràn đầy sự đắc ý. Trước đó, hành động của Diệp Thiên ở trung tâm mua sắm quá kiêu căng hống hách, cô ta chỉ muốn nhìn Diệp Thiên bị Tiêu Chí Lâm bóp chết.
Diệp Thiên liếc nhìn Tiêu Trì và chỉ cười khinh thường, giống như gã hề này còn không đủ tư cách để cậu mở miệng ra trò chuyện cùng.
“Anh cũng có ý đó sao?”
Cậu nhìn sang phía Tiêu Chí Lâm với đôi mắt lạnh lùng
“Hừ!”, Tiêu Chí Lâm cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực.
“Diệp Thiên, tôi không thể không nói, cậu quả thực rất thú vị đó!”
“Trong tình huống này mà cậu vẫn muốn mang Giai Lệ đi trước mặt tôi. Tôi nên nói cậu ngốc nghếch hay dũng cảm đây?”
“Tôi đã nói rồi, Giai Lệ là người phụ nữ của tôi, không ai có thể nhúng tay vào. Dựa vào cậu mà muốn mang cô ấy đi à?”
“Lẽ nào cậu cho rằng thân phận xa thần Tây Nam của cậu sẽ có tác dụng trước mặt tôi sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, trong mắt tôi, cậu chẳng qua chỉ là một con kiến đáng thương, ngay cả sự sống chết của mình còn không có cách nào nắm giữ được mà thôi!”
“Nếu muốn, tôi có thể tùy ý bóp chết cậu. Cái gọi là xa thần Tây Nam chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi!”
Tiêu Ngọc Khanh không nói lời nào, thậm chí chưa từng liếc nhìn Diệp Thiên. Theo kinh nghiệm của ông ta, loại thanh niên không biết trời cao đất dày là gì ông ta đã gặp quá nhiều quá nhiều rồi. Đến cuối cùng có kẻ nào không phải bỏ mạng dưới sông dài kia chứ?
Tranh người phụ nữ với cháu ruột ông ta vốn đã là tự tìm đường chết rồi!
Tiêu Tường ở phía xa vẫn thầm cảm khái. Đúng là cô ta rất tò mò và thần tượng xa thần Tây Nam, nhưng trong mắt cao thủ võ đạo, đó chẳng qua chỉ là một thứ để bày biện mà thôi, họ đâu có ai coi ra gì chứ?
Nhưng điều mà cô ta cảm thấy rất lạ là Diệp Thiên đã bước tới, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại không hề có biểu hiện lo lắng nào, thay vào đó, họ bình thản uống đồ uống của mình.
Lời nói của Tiêu Chí Lâm không làm cho Diệp Thiên biến sắc, cậu cười nhạt quay người lên sân khấu. Trước mặt cậu là hai vệ sĩ mặc đồ đen sừng sững như một tòa tháp sắt, đứng ngăn giữa cậu và Cố Giai Lệ.
Lần này cậu chẳng nói nhiều mà giơ một bàn tay ra, khẽ hất một cái.
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen vẻ mặt ngạt thở, phía trước mặt họ chợt tối thui và họ ngã luôn xuống đất.
Khi những vệ sĩ khác bên cạnh nhìn thấy như vậy thì tất cả đều lao về phía Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại như ở chốn không người, mỗi bước cậu giẫm xuống đều có một người bay ra ngoài.
Tổng cộng đi hết mười bước thì cậu đến trước mặt Cố Giai Lệ.
“Buổi biểu diễn hôm nay thật hoàn hảo!”
Cậu như thế nhìn thấy cô bé gái ngây thơ trong sáng năm nào, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
Cố Giai Lệ khẽ gật đầu, giơ bàn tay ngọc ngà của mình ngoắc vào tay áo Diệp Thiên như năm xưa.
Cố Giai Lệ đi theo sau Diệp Thiên, hai người không thèm để ý đến đám người Tiêu Chí Lâm, cứ thế đi về phía Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Ánh mắt Tiêu Chí Lâm sục sôi, cậu ta không ngờ được rằng Diệp Thiên lại có thân thủ lợi hại như vậy, có thể đánh bại mười mấy vệ sĩ trong chớp mắt.
“Chúng ta đi nào!”
Diệp Thiên gật đầu với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, hai cô gái lập tức đứng dậy đi theo họ. Bốn người họ đi về phía cổng, đối mặt với họng súng đen ngòm.
“Chí Lâm!”, Tiêu Ngọc Khanh thờ ơ quay đầu lại, như thể đang nhìn người chết.
“Người phụ nữ của mình thì tự mình phải giành lấy!”
Tiêu Chí Lâm lập tức hiểu ra, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm.