được sự thật, không biết người khiến cò có thể được bước vào con đường ca nhạc này chính là Diệp Thiên, người mà cô to tiếng ở “Thủy Thượng Nhân Gian” hôm đó.
Nhiều khi cô ta cũng đoán, nếu Cố Giai Lệ biết được sự thật, vậy sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Nhớ lại hôm Diệp Thiên ở quán bar âm nhạc, một mình trấn áp hai cậu ấm bá đạo của thành phố Phán, trong lòng cô ta lại rùng mình.
Khi mọi người cười nói vui vẻ, Hà Tuệ Mẫn đột nhiên nói với giọng tiếc nuối: “Tiếc quá, cũng không biết hơn tháng nay Tiếu Thiên đi đâu mà không liên lạc được!”.
“Nếu liên lạc được cậu ấy, nay cậu ấy đến cũng sẽ vui hơn nhiêu!”.
Nhắc đến “Diệp Thiên”, biếu cảm của nhiều người có mặt ở đó đều thay đổi, ai cũng thấy kỳ lạ-
Những người có mặt ở đây ít nhiều đều có va chạm với Diệp Thiên, và đều thua, nên nhắc đến Diệp Thiên, bọn họ đều chìm trong im lặng.
Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt là thầm thở dài một hơi, lần sinh nhật đầu tiên sau khi quen Diệp Thiên, cuối cùng vẫn là ko có sự tham dự của Diệp Thiên.
“Thần Quang à, lâu không gặp cháu, nghe nói dạo này cháu đã chính thức vào Tập
đoàn Hùng Phong đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, đây là tín hiệu bố cháu chính thức cho cháu gia nhập giới làm ăn kinh doanh rồi đó, xem ra ông ấy bắt đầu đào tạo người nối tiếp ông ấy rồi!”.
“Cứ thế này thì khi cháu khoảng 30, cùng lắm là 35 tuổi, ông ấy sẽ cho cháu tiếp quản Tập đoàn Hùng Phong, đó cũng là lúc cháu thoải mái thể hiện bản thân, đến lúc đó cháu sẽ là nhân vật hot nhất trong giới làm ăn của Lư Thành, còn chú và bố cậu đều chỉ có thể về hưu thôi, ha ha!”.
Tiếu Lâm nhìn sang sở Thần Quang khen ngợi.
sở Thần Quang khiêm tốn vừa cười vừa lắc đầu: “Cho dù cháu có tiếp quản Tập đoàn Hùng Phong thật, thì vẫn kém xa cảnh giới như chú Tiếu và bố cháu, cháu vẫn còn phải học nhiều lắm, hi vọng được chú Tiếu chỉ bảo nhiều hơn!”.
Mọi người nhìn sở Thần Quang và Tiếu Lâm khen nhau, nói chuyện về kinh doanh làm ăn, về các nhân vật nổi tiếng trong Lư Thành, trong lòng đều thầm khâm phục.
Như bọn họ chỉ kém sở Thần Quang vài tuổi, nhưng bây giờ vẫn đang chỉ xưng hùng xưng bá trong trường học, là
nhân vật làm mưa làm gió trong trường, nhưng sở Thần Quang lại đã có thể cùng ông lớn trong giới làm ăn nói về thế cuộc thương nghiệp, bàn về giang sơn, sự chênh lệch này chỉ có bản thân bọn họ mới có thế cảm nhận được.
Hà Tuệ Mẫn thầm ngắm nhìn Sở Thần Quang, sở Thần Quang có dung mạo tuấn tú, tài trí hơn người, hơn nữa còn khiêm tốn nhẹ nhàng, đúng là để làm con rể bà ấy thì không ai bằng được cậu ta.
Bà ấy ngồi gần Tiếu Văn Nguyệt nhất, không kìm được vỗ nhẹ vào bàn tay con gái mình,
nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, dạo này con với Thần Quang tiến triển thế nào rồi?”.