Trong lúc cô ta suy nghĩ, dòng nước trên cánh tay Tiêu Ngọc Hoàng đột nhiên chuyển động, bay vọt đi giống như tên rời cung, xé tan màn mưa ở phía trước.
“Vụt!”.
Tiếng không khí ma sát chói tai vang lên, mọi người nhìn thấy một con rồng nước bay múa trong màn mưa, đuôi rồng mang theo sức mạnh cuồn cuộn quất xuống chỗ Diệp Thiên.
Ồng ta đẩy ra một chưởng này, nửa bầu trời đều như đang rít gào phẫn nộ, khiến màn mưa rung chuyển, rồng nước cuộn tròn.
Những võ giả đứng cách mấy chục trượng sau lưng Diệp Thiên cũng nhanh chóng bay vọt đi chỗ khác. Một chưởng của Tiêu Ngọc Hoàng còn chưa tới nơi, bọn họ đã có thể cảm giác được sức gió ập vào mặt. Nếu Diệp Thiên không chặn một chưởng này, chọn cách né tránh thì tất cả bọn họ đều toi đời.
“Hừ!”.
Diệp Thiên nhìn đuôi rồng nước quất tới, chỉ cười nhạt khẽ hừ. Cậu đứng im
tại chỗ, năm ngón tay cong lại thành trảo, vung tay ra ngay khi đuôi rồng quét xuống.
“Bộp!”.
Năm ngón tay của cậu như vuốt Thanh Long tóm lấy chóp đuôi rồng nước, một tiếng động vang lên, màn mưa ở giữa cũng bị chấn thành hư vô.
Diệp Thiên lùi về sau nửa bước, để lại dấu chân sâu nửa tấc trên cột đá. Con rồng nước dũng mãnh mà Tiêu Ngọc Hoàng chưởng ra lại bị cậu dùng sức mạnh chặn lại, kéo xuống từ trên không trung.
“Cái gì?”.
Tiêu Ngọc Hoàng kinh ngạc biến sắc. Lưu Vân Chưởng của ông ta gặp nước càng mạnh, trên đỉnh núi mưa như trút nước này, sức mạnh càng lớn đến
mức không thể hình dung. Một chưởng đánh ra có thể làm lật hay thậm chí là xuyên thủng cả xe bọc thép, thế mà Diệp Thiên chỉ dùng một cánh tay đã chặn được con rồng nước ngưng tụ từ chưởng lực của ông ta, đúng là không thể tin nổi.
“Chỉ dựa vào xác thịt mà đỡ được Lưu Vân Chưởng của Tiêu Ngọc Hoàng sao?”.
Mấy cao thủ chí tôn võ thuật như Dược Không Nhàn kinh ngạc há hốc miệng, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Rắc!”.
Năm ngón tay Diệp Thiên nắm chặt đuôi rồng, nhếch miệng cười, hiện ra một đường cong quỷ quyệt. Sau đó cậu khép năm ngón tay lại, Phệ Thiên Huyền Khí mạnh mẽ truyền theo đuôi rồng, lấp đầy
bên trong thân rồng. Giây lát sau, cậu khẽ giọng quát một tiếng, Phệ Thiên Huyền Khí bùng nổ.
Con rồng nước to mười mấy trượng bị nổ thành hơi nước trước mắt mọi người, rơi xuống theo hạt mưa.
Cảnh này khiến các võ giả xem chiến xung quanh đều kinh ngạc. Trước đó họ còn cho rằng Diệp Thiên chiến đấu với Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, nhưng giờ phút này, tất cả suy nghĩ đều không thốt thành lời.
Năng lực của vị chí tôn võ thuật thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
“Sức mạnh của Diệp Lăng Thiên đã đạt đến trình độ đủ để đối kháng với sóng dữ lũ mạnh, đúng là khiến người ta khâm phục!”.
Hai mắt Watanabe Heizou lóe sáng, lên tiếng khen ngợi. Nếu đổi lại là ông ta đỡ một chưởng vừa rồi của Tiêu Ngọc Hoàng, chắc chắn không thể nào dứt khoát gọn gàng được như Diệp Thiên.
“Nhưng chỉ dựa vào điều này thì vẫn chưa đủ để đứng ngang hàng với Tiêu Ngọc Hoàng”.
Ông ta chăm chú nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
Lúc một chưởng của Tiêu Ngọc Hoàng bị Diệp Thiên phá vỡ, ông ta cũng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt.
“Diệp Lăng Thiên, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”.
Ánh mắt ông ta điềm tĩnh, một tay nắm lại, ba khối khí màu thiên thanh, lam, đỏ đột nhiên hiện lên trước mặt ông ta. Mỗi môt khối khí đều đai diên cho
một sức mạnh có thuộc tính khác nhau.
“Diệp Lăng Thiên, từ khi tôi thành danh tới nay, chỉ có Diệp Vân Long từng khiến tôi dùng tới chiêu này, hôm nay tôi sẽ dùng nó đế chào hỏi cậu!”.
“Lưu Vân Chưởng, Truy Phong Thoái, Xích Viêm Quyền, tam tuyệt hợp nhất, tam nguyên quy nhất!”.
“Tam Nguyên Quy Nhất!”.