nào, ngược lại Li Tinh Tinh thoài mái nhún vai: “Là không
tiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàng
diên cuống theo đuổi cậu sy, sợ đến lúc đó giải quyết
không tốt, nên nhờ anh làm sử già bảo vệ hoa”.
Tiểu Văn Nguyệt củi đấu thấp hơn, gắn như rụt người
vào trong áo. Diệp Thiên nhiu mày, không khôi lc đầu.
“Đúng là nhằm chán!”.
Vừa vào trong quán lầu đã có nhóm người ngồi ở một
bàn vẫy tay với Tiểu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi,
nhiệt tình vô cùng.
Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đa
số khoảng hai mưới mốt, hai mươi hai tuổi. Trong đó có
vài người khá nhỏ tuổi, khoàng mười sáu mười bảy, nhưng
cũng rất xinh đẹp, tuấn tủ lịch sự.
Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở Lư
Thành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm người
có một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong số
người này có vài gương mặt quen thuộc.
Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trường lớp 12A4 của
bọn họ trước kia.
Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.
Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiểu Văn Nguyệt.
Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặn
cậu lại trên cầu, nói một thôi một hối mấy lời vô dụng với
cậu cũng ở đây.
Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đàng
sau, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh dẫn trước.
“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lầu không gặp, ngói đi
ngồi đi.
Một cô gãi trẻ hơn hai musi tuổi, mặt mũi rất đẹp, có
lum đồng tiến, đưa tay kéo Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh
Tinh ngói xuống.
Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thi lập
tức ngắn ra.
“Anh chàng đẹp trai này là.”.
“À, chị Li, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là. ứm,
bạn của em”.
Nghe Tiểu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tức
chăm chú nhìn lại.
Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Li Vân Phi đều
tốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạn
học với nhau, cũng biết bọn họ chung tinh với Tiểu Văn
Nguyệt. Nhưng bây giờ Tiểu Văn Nguyệt lại dẫn theo một
nam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm hai
người có điều khó nói.
Cô ta âm thẩm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suy
ngắm. Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựa
vào đầu mà có thể cướp được trái tim của Tiểu Văn
Nguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quang
cũng không sánh được?
Cô ta vừa mãi Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát,
cuối cũng lại âm thẩm lắc đầu.
Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cả
người ăn mặc giãn di, quần áo ngày thường, mang đôi
giày vãi màu trắng, côn lại không có điểm gì đáng chú ý.
Sở Thần Quang và Lư Vân Phi từng là học sinh xuất
sắc của trường, trên người it nhiều cũng có cảm giác áp
bức nhàn nhạt, khí phách hơn người. Diệp Thiên so với
bọn họ gắn như không có cảm giác tồn tại.
Diệp Thiên vữa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưa
tới trước mặt cậu.
Cậu ngắng đầu lên, là Li Văn Phi đã chặn cậu trên cầu
vượt hôm nay.
“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.
Lí Vân Phi mim cười, chứa đẩy ẩn ý khó hiểu.
“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh của
Nguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.
Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc. Diệp
Thiên đi cùng Tiểu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừa
nhìn đã biết. Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổi
Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.
Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họ
đều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với Sở
Thần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản.
Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng là
muốn cua bằng được Tiểu Văn Nguyệt. Bọn họ đều rất
muốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thế
nào.
Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biết
rõ về Diệp Thiên là cười thẩm trong lòng, âm thẩm mặc
niệm cho Lí Vân Phi.
“Li Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủ
như vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.