“Nhớ rằng từ nay về sau, tính mạng của ông không còn thuộc về bản thân ông nữa!”.
Lạc Minh Thư nghe thấy trong lòng như trút được gánh nặng lớn, ông ta biết hôm nay tôn nghiêm của ông ta đã mất sạch, danh tiếng cũng hết, nhưng cuối cùng đã giữ được tính mạng, giữ được nhà họ Lạc!
Thư ký Lý ở bên cạnh đều không cần Diệp Thiên nhìn đến, tự giác bước lên phía trước, hai tay nâng ly lên trước mặt Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy sự áy náy.
“Giáo quan Diệp, trước đây là do tôi nghe những lời gièm pha mà mất đi phán đoán của bản thân, tôi dùng ly rượu này xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua!”.
Tư thái của ông ta so với bọn Lạc Minh Thư trông thì có vẻ giữ được thể diện, nhưng là một thư ký đứng đầu một tỉnh, lại hai tay nâng rượu xin lỗi người khác, đã coi như đã giảm bớt thể diện và vô cùng chân thành rồi.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn ông ta một cái rồi cười nhẹ, cậu đương nhiên là biết mục đích thư ký Lý đến đây, chỉ là do bị Lạc Minh Thư bắt ép đứng ra mà thôi.
Phía sau thư ký Lý còn có Hồ Khang Thọ, cậu đương nhiên cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, chỉ khẽ gật đầu, thư ký Lý lập tức tươi cười, uống cạn hai ly rượu liền lúc rồi nhanh chóng rời đi.
“Giáo quan Diệp, chuyện của Hứa Lương cậu muốn xử lý thế nào? Chỉ cần cậu có bất cứ yêu cầu gì cứ việc nói ra, quân khu Thành Môn chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một đáp án hài lòng!”.
Thôi Vinh Nguyên đi đến gần Diệp Thiên nói nhỏ.
“Yêu cầu?”.
Diệp Thiên xua tay nói: “Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ cần công tư phân minh, xử lý ông ta theo pháp luật trong quân đội là được!”.
Hứa Lương đã tuyệt vọng từ lâu, ông ta biết cuộc đời quân nhân của ông ta đã đi vào ngõ cụt.
Nhưng ông ta rốt cuộc vẫn mang khí khái đàn ông, đột nhiên hét to.
“Tên họ Diệp kia, tuy Lạc Minh Thư bọn họ đều phục cậu, nhưng Hứa Lương tôi không phục!”.
“Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ranh, một người cầm đầu tỉnh Xuyên cỏn con, dựa vào đâu lại được quản lý Nam Long Nhận, trở thành tổng giáo quan chứ?”.
Tiếng hét của ông ta như rách họng, hét lên nỗi niềm của nhiều người có mặt ở đây.
Đúng thế, Diệp Thiên mới chỉ là một thiếu niên, cho dù trấn áp cả tỉnh Xuyên, nhưng lấy tư cách gì để nắm giữ cả “Nam Long Nhận?”.
Thôi Vinh Nguyên đang định lên tiếng, Diệp Thiên lại giơ tay lên ngắt lời ông ta.
Ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười coi thường.
“Ông muốn biết vì sao tôi có thể trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, vậy tôi sẽ cho ông thấy!”.
Cậu nói dứt, cánh tay khẽ đưa ra, tung mạnh một cú.
“Rầm!”.
Một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất, cả khu biệt thự nhà họ Tiêu đều rung lắc, như thể gặp động đất.
Tất cả mọi người một lúc sau mới hoàn hồn, trong tầm mắt của bọn họ, một khe nứt lớn từ trước mặt Diệp Thiên kéo dài ra hơn mười trượng, đến tận cuối khu biệt thự nhà họ Tiêu, giống như một người khổng lồ cầm đao sắt chém đôi biệt thự nhà họ Tiêu vậy!
Khoảnh khắc này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sức mạnh này có khác gì thần quỷ đâu?
Trong khi Hứa Lương còn đang sợ hãi đến thất thần, Diệp Thiên khẽ thu tay lại, lạnh lùng nói.
“Bây giờ ông phục chưa?”.