Bành Lượng vốn cũng định mặc kệ, nhưng Ngụy Thi Thi lại kéo tay cậu ta, cậu ta đành miễn cưỡng đứng dậy.
Tiết Lâm uống với mọi người một ly, rồi nói: “Được rồi, mọi người đều ngồi xuống đi!”.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, anh ta đưa mắt nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy Diệp Thiên thì hai mắt anh ta nheo lại.
Vừa rồi cả phòng ăn gần 60 người, ai cũng đều đứng lên chào, riêng Diệp Thiên lại không hề đứng lên, nên anh ta đã chú ý rồi.
“Cậu bạn này, không biết cậu tên gì nhỉ?”.
Anh ta cười mà như không, lên tiếng hỏi.
“Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên không cả thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chú gắp thức ăn, gần như vị giám đốc khách sạn Lăng Thiên được các bạn cùng lớp vô cùng kính nể này, lại không có chút tư cách nào để cậu phải chú ý vậy.
“Ồ? Cậu là Diệp Thiên?”.
Tiết Lâm nghe thấy, trong ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.
“Tôi nghe em họ tôi nhắc về cậu nhiều rồi, cậu ấy nói cậu là người duy nhất trong trường có thể thắng cậu ấy, nên tôi cũng ngưỡng mộ lâu rồi!”.
“Tiếc là cậu hình như không biết trân trọng quãng thời gian đi học thì phải, bỏ học giữa chừng, phí cả thời gian cấp ba quý báu!”.
Âu Hạo Thần cười khẩy, cậu ta đã nhiều lần kể với Tiết Lâm rằng cậu ta căm hận Diệp Thiên, cũng như sự thất bại khi cá cược với Diệp Thiên, bây giờ Tiết Lâm lên tiếng, rõ ràng là định nhắm vào Diệp Thiên rồi.
“Tôi có bỏ học hay không là chuyện của tôi, hình như không liên quan gì đến anh thì phải!”.
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi.
“Đúng thế, cậu có bỏ học hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”.
Tiết Lâm sờ lên mũi, giọng nói đột nhiên thay đổi.
“Nhưng vừa rồi tôi đến mời rượu các cậu, tất cả mọi người đều nâng ly cùng uống, chỉ mỗi cậu là vẫn ngồi ở đó cắm đầu vào ăn!”.
“Lẽ nào cậu cảm thấy Tiết Lâm tôi không đủ tư cách uống rượu với cậu?”.
Nói dứt, sắc mặt Tiết Lâm đã sa sầm lại.
Anh ta từ khi thăng chức làm giám đốc khách sạn Lăng Thiên đến nay, những người đến đây ăn uống đều là những người quyền cao chức trọng, không ai dám không nể mặt anh ta, cho dù là những người giàu kếch xù, những doanh nhân lớn, đều vô cùng khách sáo và kính nể anh ta.
Nhưng Diệp Thiên chỉ là một học sinh bỏ học giữa chừng, lại dám coi thường lời mời rượu của anh ta, hơn nữa Diệp Thiên lại còn có xích mích với Âu Hạo Thần, anh ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Mọi người thấy vậy đều nhíu mày, ở khách sạn Lăng Thiên này, ngoài Tập đoàn Lăng Thiên nắm số cổ phần chính ra, giám đốc Tiết Lâm có thể nói là một tay che cả bầu trời, vô cùng bá đạo.
Diệp Thiên không nể mặt anh ta, mời rượu cũng không đáp lại, đúng là quá hống hách.
Có mấy bạn cùng lớp trước đó đã không ưa tính cách khác người của Diệp Thiên, lúc này đều cười thầm, chỉ muốn Diệp Thiên bị tẩn một trận.
Mặt Âu Hạo Thần lạnh tanh, chỉ đứng một bên nhìn với vẻ coi thường, cậu ta đã muốn tìm cơ hội xử Diệp Thiên lâu rồi, nhưng lại không tìm được dịp nào thích hợp, còn bây giờ Tiết Lâm lại tìm đến Diệp Thiên, cậu ta được dịp xem kịch hay rồi.
Cả khách sạn Lăng Thiên này, ngoài ông chủ cổ đông đứng sau lưng ra, gần như toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều do Tiết Lâm phụ trách, có thể nói là một tay che cả bầu trời, quyền lực cực lớn, nếu Diệp Thiên thật sự không biết điều, thì với tính cách của Tiết Lâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.
Nghe thấy khẩu khí của Tiết Lâm, Bành Lượng cắn răng định lên tiếng giải thích giúp Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại lạnh lùng lên tiếng.
“Không sai, anh đúng là chưa đủ tư cách đâu!”.
Diệp Thiên nói chuyện với Tiết Lâm, cậu không cả thèm ngẩng mặt lên nhìn, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, từng ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên.
Tiết Lâm là giám đốc khách sạn đứng đầu tại Lư Thành, bình thường những người qua lại với anh ta gần như đều là những đại gia giàu kếch xù và cả quan chức cấp cao ở Lư Thành và những thành phố lân cận, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng.