thực ra chỉ muốn khiến ba người nhóm Ngô Lăng Hiên sỉ nhục Diệp Thiên hăng hái hơn.
Nếu Diệp Thiên chấp nhận đề nghị, quỳ xuống trước
mặt mọi người hoặc chịu nỗi nhục chui háng, vậy việc này
sẽ mãi là nỗi nhục của Diệp Thiên, không thể xóa mờ, còn
cậu ta vẫn trên cơ, còn có tiếng tốt là giúp Diệp Thiên.
“Anh Vân Phi, chúng tôi nề mặt anh nên mới cho cậu
ta một cơ hội, chọn một trong hai. Nếu cậu ta không bằng
lòng chấp nhận vậy xin anh Vân Phi đứng qua một bên,
đừng có lo chuyện bao đồng, hôm nay chúng tôi chắc
chắn phải xử đẹp cậu ta”.
Thầm Trung Hoa đắc ý ra mặt, đặc biệt là khi nhìn
thấy Kỳ Nhược Tuyết lại gần Diệp Thiên như vậy, trong
lòng cậu ta càng bực bội.
Cậu ta âm thầm thể, hôm nay nhất định phải khiến
Diệp Thiên không thể trở mình được, khiến cậu mất hết
thể diện trước mặt Kỳ Nhược Tuyết.
“Diệp Thiên, thế này…”, Lí Vân Phi có vẻ khó xử,
chuyển sang Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu còn đợi gì nữa? Khó lắm Vân Phi mới
giành được cơ hội này cho cậu, còn không mau quỳ
xuống xin lỗi đi, chẳng lẽ cậu muốn chết thật?”.
“Đúng đó, Diệp Thiên, cậu còn do dự cái gì?”.
Mấy người cùng bàn đều châm dầu vào lửa, cực kỳ
bất mãn với Diệp Thiên.
Theo bọn họ thấy, Lí Vân Phi đứng ra mới mới giành
được cọng rơm cứu mạng cho Diệp Thiên, nhưng Diệp
Thiên hình như cực kỳ không biết điều, không có phản
ứng gì, khiến bọn họ vô cùng bất bình.
Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, khóe
môi nhếch lên thành một độ cong, cô ấy biết rất rõ người
đàn ông bên cạnh mình rốt cuộc có bàn lĩnh đáng sợ thế
nào.
Quà nhiên, cuối cùng Diệp Thiên cũng đứng dậy vào
lúc này.
“Bào tôi xin lỗi?”.
Cậu cười mìm chi, nhìn quét Lí Vân Phi.
“Lí Vân Phi, tôi những tưởng thành viên chính thức
của Long Nhận dù thế nào cũng là một nhân vật tầm cỡ,
nhưng giờ xem ra chằng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ
biết giờ trò sau lưng”.
“Đánh giá cao anh rồi”.
Diệp Thiên thong thả bước về phía trước, lướt qua Lí
Vân Phi.
“Dừng ngay cái kiểu vờ vịt giả dối đó lại, diễn xuất của
anh còn kém lắm”.
Có lẽ người khác không biết trò đó của Lí Vân Phi,
nhưng sao mà có thể giấu được đại tông sư võ học ít ỏi
trong thiên hạ như Diệp Thiên chứ?
Diệp Thiên vừa dứt lời đã đứng trước mặt Ba cậu ấm
Lư Thành.
“Vốn dĩ coi các anh như ba đứa trẻ không định so đo
với các anh, nhưng các anh lắm điều quá”.
Vừa dứt lời bàn tay cậu vung khẽ.
“Rám!”.
Hoàng Hưng Hải là người đầu tiên cảm thấy một luồng
sức mạnh cực lớn lan tối. Hai chân cậu ta bị đánh gãy, cả
người bay ngược ra sau, đâm gây mười mấy chiếc bàn.
Cơ thể Thẩm Trung Hoa cũng giống như bị đánh một
đòn mạnh, xương sườn nơi ngực gãy liên mấy cái, tông
thẳng về phía sân khẩu, phá hủy toàn bộ thiết bị âm thanh.