Đây là một người đẹp vô song khác ngoài Lí Thanh Du.
Các nam thanh niên có măt
ở đó, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ 0, ngây người rất lâu, vẻ mặt vô cùng ái mộ.
Còn có người đã không nhịn được mà lên tiếng.
“Là một trong Song Tử Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh, đúng là cô ấy rồi!”.
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ dừng lại, tim đập liên hồi.
Đã tám năm rồi, cậu và cô, cuối cùng cũng gặp lại nhau!
“Lộng Anh!”.
Diệp Thiên đứng trong đám đông, không có gì nổi trội, còn Hoa Lộng Ảnh lại là trung tâm của sự chú ý, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Cô bước đi nhẹ nhàng, giữa vùng lông mày mang vẻ thanh cao kiêu ngạo chỉ có ở người con gái, khuôn mặt như nước mùa thu, chỉ là nhìn lướt qua các võ giả trẻ tuổi này một cái rồi đi thẳng về phía Ngọc Nguyệt Cư.
“Cô bé ương bướng nghịch ngợm năm xưa, bây giờ cũng đã thay đổi nhiều, tám năm nghe có vẻ không dài, nhưng thực sự đã trôi qua rất lâu rồi!”.
Trong lòng Diệp Thiên thầm thở dài, thời gian tám năm cho dù là cậu hay là Hoa Lộng Ảnh, đều đã không còn là cô bé cậu bé ngây thơ ngày nào nữa.
“Lộng Ảnh!”.
Đúng lúc Hoa Lộng Ảnh chuẩn bị bước vào cửa chính, có một tiếng gọi từ xa vọng lại, mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc sơ mi kẻ đang nhào lộn trên đỉnh cây, mỗi
lần mũi chân đạp trên những cành cây non mềm, cơ thể đều nhảy lên cao hàng trượng, chỉ vài cú nhảy cậu ta đã đáp xuống trước mặt Hoa Lộng Ảnh.
Hai người đứng cạnh nhau, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, thiếu niên cao to tuấn tú, Hoa Lộng Ảnh tuyệt đẹp xuất thần, trông giống như một cặp trời sinh.
“Vị còn lại trong ngôi sao Song Tử Thủ Đô là Diệp Tinh nhà họ Diệp, là con trai của Diệp Vân Long, người từng là cao thủ đứng ở vị trí cao nhất!”.
Không ít người đều ghé tai
nhau thì thầm, trong mắt lộ ra vẻ kính nể tôn sùng, Diệp Tinh là người đứng vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng thiên tài Bách Hiểu Sinh, cao hơn cả Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, điều này đủ đế khiến những võ giá tre tuổi bọn họ ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Và điều quan trọng nhất là, bố của Diệp Tinh là Diệp Vân Long trụ cột nhà họ Diệp, từng là cao thủ đứng đầu Hoa Hạ, nhắc đến cái tên này, trong tất cả những võ giả Hoa Hạ ở đây, e rằng ngoài Đế Vương Bất Bại đứng đầu ra, thì những người còn lại không ai dám không tôn trọng và kiêng nể.
Diệp Thiên nheo mắt lại, khi còn bé, Diệp Tinh luôn thích đi theo cậu, lúc nào cũng luôn miệng gọi “anh cả”, cậu cũng vô cùng yêu thương Diệp Tinh, nhưng tám năm trôi qua, nhiều thứ đều đã thay đổi, từ lúc cậu bị nhà họ Diệp bỏ rơi, giữa cậu và Diệp Tinh cũng đã vạch ra một ranh giới không thế vượt qua.
Hơn nữa võ mạch từng đi theo cậu mười năm, bây giờ đang ở trên người Diệp Tinh.
Thấy Diệp Tinh đến, Hoa Lộng Ảnh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh đến rồi à!”.
Diệp Tinh mỉm cười gật đầu,
DÍ mật ve chí tôn võ thuật đối với một thiên tài thiếu niên có tu VI đạt đến chí tôn bán bộ như cậu ta mà nói, đương nhiên vô cùng quan trọng.
Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên giống như một ngọn núi lớn đè bẹp cậu ta, cậu ta muốn đạt đến cấp chí tôn võ thuật trong thời gian ngắn nhất, cho dù không thế sánh ngang với Diệp Lăng Thiên, nhưng ít nhất cũng có tư cách theo đuổi.
Một người như vậy xuất hiện khiến tất cả bọn họ đều khiếp sợ, không ai dám có hành động khác thường nào. Cát Khắc Bác Nhã trầm ngâm một lúc lâu, không nhịn được nhìn về phía Diệp Thiên.
Hình ảnh ngày hôm đó Diệp Thiên dùng một chưởng đánh bại Âm Quỷ vẫn rõ ràng trước mắt, thể hiện rõ sự mạnh mẽ của chí tôn võ thuật.
Cô ta biết Diệp Thiên có thể đuổi đám người Phan Việt, Tiết trưởng lão đi, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên xuất hiện, tình thế đã đảo ngược trong chớp mắt.
Cô ta hiểu, nếu chuyện ngày hôm nay tiếp diễn, chắc chắn sẽ biến thành trận chiến kinh hãi thế tục của hai người Diệp Thiên và Phan Hoài Uyên. Hai vị chí tôn võ thuật giao đấu, cô ta chỉ nghĩ thôi
đã cảm thấy máu nóng sôi trào.
Đã bao nhiêu năm chưa có trận quyết đấu nào giữa cấp bậc chí tôn võ thuật, có lẽ hôm nay cô ta sẽ vinh hạnh được chứng kiến thời khắc này.
“Gia chủ, là tôi làm việc không hiệu quả, chuyện cỏ Ngân Lân đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong!”.
Phan Việt bước nhanh lên phía trước, cúi người hành lễ với người đến, vô cùng kính trọng.
Người đàn ông mặc áo thiên thanh đột nhiên xuất hiện kia chính là người cầm lái của nhà họ Phan ở Vân Kiềm, Phan Hoài Uyên, một trong bảy vị chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm.
Phan Hoài Uyên tỏ vẻ thờ ơ, chỉ gật đầu với Phan Việt, sau đó quay sang những người khác, ánh mắt lạnh lùng.
“Nghe nói việc phân chia cỏ Ngân Lân vẫn chưa có kết quả, vậy thì để tôi quyết định!”.
“Số cỏ Ngân Lân này nhà họ Phan chúng tôi lấy một nửa, số còn lại tôi không quan tâm, các ông tự quyết định”.
Phan Hoài Uyên nhìn quanh một vòng, bất cứ ai đối diện với ánh mắt của ông ta cũng cúi đầu, một câu nói của Phan Hoài Uyên đã hoàn toàn đóng cọc việc phân chia cỏ Ngân Lân.
Mặc dù những người có mặt ở đây đều oán hận, nhưng không ai dám phản bác. Đây là Phan Hoài Uyên đấy, một cao thủ chí tôn võ thuật thực thụ, ai dám có nửa câu bất mãn? Nếu chọc giận Phan Hoài Uyên khiến ông ta ra tay, ớ đây ai có thể chống đỡ được?
Tuy sau lưng mỗi một thế gia bọn họ đều có một vị chí tôn võ thuật trấn
giữ, ngang hàng với Phan Hoài Uyên, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên đã đích thân đến đây, chỗ dựa của bọn họ lại xa tận Vân Kiềm, hoàn toàn không thể chống lưng cho bọn họ.
Phan Hoài Uyên không hề có ý định thương lượng, ngược lại dùng giọng điệu ra lệnh, ông ta không để ai vào mắt, càng không có ai đủ tư cách nói chuyện với ông ta.
“Phan Việt, đi gói cỏ Ngân Lân lại, chú ý cẩn thận một chút, gói luôn cả đất lại!”.
Ồng ta gật đầu với Phan Việt, chỉ về phía khu vườn. Phan Việt lập tức hiểu ý, cầm bao bố chuẩn bị bước vào trong vườn.
Đại diện của sáu nhà khác và Tiết trưởng lão của Dược Vương Điện đều không cam lòng, nhưng ngại uy thế của
Phan Hoài Uyên nên không dám phản bác câu nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Phan Việt đi về phía khu đất trồng cỏ Ngân Lân.
Võ tôn như rồng, ai dám bất kính? Cho dù trong lòng bọn họ không phục, bây giờ cũng chỉ có thể đứng im nhìn, không ai muốn đối đầu với một vị chí tôn võ thuật.
Khi Phan Hoài Uyên chuẩn bị bước vào vườn thì một bóng người vọt tới từ bên cạnh, chặn trước mặt ông ta. Đó là công chúa Dược Du của Dược Vương Điện.
“Công chúa Dược Du, ý cô là sao?
Lẽ nào cô không nghe gia chủ của chúng tôi nói gì sao?”.
Phan Việt nheo mắt lại, vẻ mặt không thân thiện. Lúc này, Phan Hoài Uyên cũng nhìn sang Dược Du, trong
mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Công chúa của Dược Vương Điện, Dược Du?”.
“Sao hả, cô không hài lòng với cách phân chia của tôi à?”.
Đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của chí tôn võ thuật, dù là người có cá tính mạnh như Dược Du cũng run rẩy, nhưng cô ta cố ép mình trấn tĩnh, dũng cảm nhìn thẳng vào Phan Hoài Uyên.
“Ông Phan, ông hành xử ngang ngược quá đấy!”.
“Cỏ Ngân Lân là bảy gia tộc ở Vân Kiềm và Dược Vương Điện cùng nhau phát hiện ra, bây giờ ông vừa đến đã muốn chia một nửa, tôi nghĩ không chỉ Dược Vương Điện chúng tôi, mà cả sáu nhà khác ở Vân Kiềm cũng sẽ không phục đâu”.
Mạng che mặt của cô ta đã được tháo xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh tế vô cùng mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh.
“Ông Phan, lần này đi lấy cỏ Ngân Lân, bố tôi cũng đã nói rõ phải lấy được một trăm cây về. cỏ Ngân Lân ở đây tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm cây, nhà họ Phan của ông lấy đi một nửa, e rằng bố tôi sẽ không đồng ý”.
Cô ta vừa lên tiếng đã nhắc tới điện chủ của Dược Vương Điện.
“Dược Không Nhàn sao?”.
Cuối cùng sắc mặt của Phan Hoài Uyên cũng thay đổi, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ kiêng dè.
Điện chủ Dược Vương Điện – Dược Không Nhàn, dù là trong số cao thủ chí tôn võ thuật cũng tính là thành danh đã
lâu, có thể xem là nhân vật cùng thời với Tiêu Ngọc Hoàng trong “Tứ Tuyệt”, ông ta còn từng giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, bị đánh bại trong vòng trăm chiêu, tuy bại nhưng bại trong vinh quang.