Cùng với âm thanh hét lên của Phan Hoài Uyên, một tia sáng màu xanh lam từ lòng bàn tay ông ta như thể một tia sét chĩa thẳng về phía Diệp Thiên.
Mọi người chỉ cảm thấy tía sét lóe lên trước mặt, một luồng sức mạnh cuồng bạo xé nát không khí, đó là Bôn Lôi Chưởng có sức mạnh vô địch của Phan Hoài Uyên.
Một chưởng dễ như trở bàn tay xuất ra, nội lực xuất ngoại, liên tiếp đánh gục nhiều cây lớn, thậm chí mấy căn nhà cũng bị bay luôn nóc, tường hàng rào đổ sập.
“Sức mạnh khủng khiếp quá, đây chính là Bôn Lôi Chưởng sao?”.
Tất cả mọi người không ai là không bàng hoàng, vốn tưởng chưởng đánh cho Tiết trưởng lão bị trọng thương lúc trước của Phan Hoài Uyên đã là dốc hết sức lực, nhưng bây giờ xem ra, đó chỉ là cú đánh chơi, Phan Hoài Uyên lúc này mới là sử dụng đến bản lĩnh thực sự.
Sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng ập đến, Diệp Thiên đứng ở vị trí trung tâm chĩa đến của chưởng này, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào, cứ mặc cho luồng sức mạnh kia đang tới gần.
Phan Hoài Uyên thấy vậy càng dốc sức dồn nội lực, khí thế của Bôn Lôi Chưởng càng gấp càng nhanh, dường như có thể sánh ngang với sấm sét.
“Diệp Lăng Thiên, tôi muốn cậu phải chết!”.
Trong lòng ông ta thầm thét lên, những người đứng xem xung quanh
cũng đều vô cùng hồi hộp, chỉ còn nửa thước nữa, Diệp Thiên sẽ bị Bôn Lôi Chưởng đánh trúng.
Một sức mạnh cuồng bạo như vậy, một khi bị đánh trúng thì cho dù là chí tôn võ thuật cũng không thế nào không bị thương được, nhưng Diệp Thiên, từ đầu đến cuối chưa hề triển khai phòng ngự, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên sắp bị Phan Hoài Uyên đánh cho trọng thương.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên cuối cùng đã cử động.
Cậu không hề di chuyển, chỉ là hai chân hơi dịch ra, một tay khẽ nâng lên rồi vạch xuống một đường, như thể cắt thứ gì đó vậy.
Đường vạch xuống này nhẹ nhàng mờ nhạt, như thể không dùng chút nội lực nào, nhưng những nơi mà bàn tay
cậu lướt qua cho dù là không khí hay là chưởng siêu mạnh của Phan Hoài Uyên đều giống như thể miếng đậu phụ, cắt nhẹ một cái đã đứt làm đôi.
“Cái gì?”.
Những người đứng xem ai nấy đều thốt lên, bản thân Phan Hoài Uyên cũng bàng hoàng, cảm thấy vô cùng khó tin.
Sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng của ông ta mạnh đến mức nào chứ, cho dù là một chiếc xe ô tô cũng đủ để đánh một chưởng biến thành sắt vụn, nhưng Diệp Thiên lại chỉ dùng tay vạch một đường, đã có thể hóa giải thế tấn công của ông ta, đây là sức mạnh gì vậy?
Khi ông ta còn đang bàng hoàng, cơ thể Diệp Thiên tiến nhanh về phía trước, bàn tay trở thành con dao, chĩa thẳng về phía Phan Hoài Uyên.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả Bát Quái Bộ của Phan Hoài Uyên, Phan Hoài Uyên không tránh kịp, chỉ có thể dùng tay chống đỡ.
Cánh tay của hai người giao nhau, chỉ nghe thấy Phan Hoài Uyên hự mạnh một tiếng, cơ thể như bị sét đánh, cứ thế lùi về phía sau.
Cú lùi này của ông ta phải đến hơn mười trượng, bàn chân để lại vết trượt sâu trên mặt đất, cuối cùng dùng chân giẫm mạnh thụt xuống dưới đất nửa nước.
“Tên này rốt cuộc luyện như thế nào vậy?”.
Phan Hoài Uyên không thể tin nổi, sự chấn động trong lòng càng tăng thêm.
Trước đây ông ta dùng Cương Kình
Chỉ hay là Bôn Lôi Chưởng, đều là tuyệt học của nhà họ Phan, ông ta đã dốc hết sức thi triển tuyệt học tấn công Diệp Thiên không chút nương tay.
Nhưng Diệp Thiên lại chỉ vạch xuống một đường, đã có thể hóa giải toàn bộ thế tấn công của ông ta, và bây giờ Diệp Thiên dùng tay chém một phát, cho dù ông ta đã vận đủ nội lực nhưng vẫn không cầm cự nổi.
Công lực trên cánh tay của Diệp Thiên giống như một con thú hoang mạnh mẽ, hung dữ tột độ, có thể phá vỡ mọi trạng thái, như núi Thái Sơn đè xuống, nước lũ xả tới ập về phía ông ta vậy, khiến ông ta khí huyết sục sôi.