bạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.
“Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ức
hiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ra
nông nỗi này chứ?”
Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túm
cổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.
“Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì,
em nhất định phài khiến thằng họ Diệp kia chết không có
chỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mành!”.
Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là Lạc
Minh Thư – người giàu nhất tình Vân.
Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi,
ánh mắt đằng đẳng sát khí.
Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ông
ta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốt
tay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương pháp
chữa trị tiên tiến nhất, thì sau này cũng để lại di chứng,
thậm chí không thể hoạt động bình thường,
sao ông ta không tức giận cho đưoc?
“Em yên tâm đi, anh đã gọi điện thoại cho anh Hứa
Lương rồi, bây giờ anh ấy đang xây dựng căn cứ huấn
luyện mới cho “Long Nhận” ở vùng núi phía Nam, sáng
sớm mai sẽ trở về”.
Mẹ của Lạc Tư Đồ nghe thấy thế mới bình tĩnh được
một chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập thù hận và độc ác.
Đúng lúc này, một ngưoi đàn ông ăn vận như thư ký
bước nhanh tới, nháy mắt ra hiệu với Lạc Minh Thư.
Ông ta lập tức hiều ý, ra ngoài hành lang.
“Ông chủ, chuyện ông bào tôi điều tra, tôi đã điều tra
được rồi”.
“Thân phận thực sự của người tên là Diệp Thiên kia
chính là Diệp tiên sinh của tình Xuyên, chủ tịch đứng sau
Tập đoàn Lăng Thiên!”.
Thư ký nhò giọng nói xong, Lạc Minh Thư lập tức tròn
tròn mắt, giật lấy tư liệu trong tay anh ta.
Sau khi lật xem một lượt, về mặt ông ta lại kinh ngạc.
“Không ngờ lại là Diệp tiên sinh của tình Xuyên?”.
Bàn tay ông ta khẽ run, thầm lấy làm mừng, ông ta
trước giờ làm việc cần thận, trước khi làm bất cứ việc gì,
đều sẽ điều tra tỉ mì, không ngờ vừa điều tra đã biết được
thân phận đáng ngạc nhiên của Diệp Thiên.
Nói thật, chì riêng thân phận là người đứng đầu tình
Xuyên thôi, ông ta đã phải kinh ngạc ba phần, lại thêm là
chủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên, dù là ông ta thì
cũng phải biến sắc.
Ánh mắt ông ta mang theo chút kiêng dè, nhưng
không hề sợ hãi.
Ông ta lại đọc kĩ tư liệu một lượt nữa, nụ cười càng
thêm lạnh lùng.
“Hừ, Diệp tiên sinh? Cậu đúng là rất lợi hại, nhưng
đáng tiếc là cậu đắc tội với quá nhiều ngườoi!”.
“Mấy ngày trước, cậu vừa đuổi Hoàng Hưng Hải và
Thầm Trung Hoa trong lễ mừng công của Tập đoàn Lăng
Thiên, bây giờ không chỉ có nhà họ Lạc và nhà họ Hứa
chúng tôi tìm cậu đâu!”.
Bàn tay ông ta khẽ nắm lại, sát khí ngùn ngụt.
“Diệp tiên sinh, lần này, tôi phải nghiền nát hoàn toàn
người đứng đầu tình Xuyên là cậu, khiến cậu không thể
ngóc đầu được nữa!”.
Trong một đêm, một nửa giới thưong lưu của tình Vân
chấn động, tên của Diệp Thiên như mọc thêm cánh, bay
đến khắp mọi ngóc ngách của tình Vân.
Gần như nhân vật có máu mặt nào cũng biết chuyện
Diệp Thiên đắc tội với nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, còn rêu
rao bảo bọn họ tìm đến mình mà trả thù. Ai cũng rất tò
mò, muốn biết rốt cuộc cậu thiếu niên ngông cuồng dám
một mình chống lại hai gia tộc lớn của tình Vân liệu có ba
đầu sáu tay hay không.
Ngày hôm sau, vô số người giàu sang quyền quý ở
các nơi của tình Vân đồ xô đến Côn Thành. Rất nhiều
người không quen biết nhà họ Tiêu cũng đến mừng thọ,
chỉ đề hóng hớt trò vui hiếm thấy này.