Lục Chí Văn khoát tay, đưa Lục Chí Minh rời khỏi sân bay.
“Gì cơ? Có người muốn ám sát cô Kỷ Nhược Tuyết sao?”.
Trong văn phòng ở Lư Thành của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú đang kinh ngạc nhìn hai vị khách không mời mà đến.
“Anh Ngô, chuyện này chính xác 100%, mong Tập đoàn Lăng Thiên có thể gia tăng bảo vệ, dù sao tuy chúng tôi có thể bảo vệ được cô ấy, nhưng vẫn sẽ có nhiều chỗ sơ suất, nên chúng tôi cần Tập đoàn Lăng Thiên giúp đỡ!”.
Người vừa đến chính là hai anh em Lục Chí Văn và Lục Chí Minh.
Ngô Quảng Phú nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ bàn với người khác, nhất định sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ, sẽ cố gắng bảo vệ cho sự an toàn của cô Kỷ một cách tốt nhất!”.
Anh ta nói xong liền đứng dậy, chìa tay với hai người nói: “Hôm nay cũng không còn muộn nữa, hai vị về sớm nghỉ ngơi, tôi còn có việc phải làm, nên không tiếp hai vị được nữa!”.
Lục Chí Minh xưa nay hống hách quen rồi, trước giờ chỉ có bọn họ mời người khác đi, bây giờ lại bị người khác đuổi khéo, cậu ta đang định bất mãn lên tiếng, Lục Chí Văn lại chặn tay trước người cậu ta.
Sau đó Lục Chí Văn mỉm cười nói với Ngô Quảng Phú.
“Được, nếu anh Ngô có việc bận vậy chúng tôi không làm phiền nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Tập đoàn Lăng Thiên, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới chủ tịch Diệp nhé!”.
Cậu ta nói xong liền đưa Lục Chí Minh rời khỏi văn phòng.
“Anh, cái tên Ngô Quảng Phú đó nói trắng ra thì là làm thuê cho người khác, vậy mà nghênh ngang kiêu ngạo như vậy, dám đuổi khéo chúng ta, sao anh không có phản ứng gì vậy?”.
Trên đường đi, Lục Chí Minh cảm thấy khó hiểu, trong ánh mắt vẫn còn mang thần sắc tức giận.
Hai anh em nhà họ Lục bọn họ bình thường chủ tịch của tập đoàn lớn nào gặp đều phải khách sáo, mỉm cười tiếp đón, thậm chí có những người còn dốc sức lấy lòng bọn họ.
Nhưng Ngô Quảng Phú chẳng qua chỉ là CEO của một công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên mà thôi, vậy mà thái độ ngạo mạn, như thể không coi bọn họ ra gì, khiến cậu ra cảm thấy khó chịu.
“Đồ ngu, im miệng lại cho tôi!”.
Lục Chí Văn lại lườm cậu ta, gằn giọng nói: “Cậu cũng không nghĩ xem người đứng sau Ngô Quảng Phú là ai?”.
Lục Chí Minh lập tức đơ người, sau khi suy nghĩ một lát, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mặt mày tái nhợt, cậu ta không còn dám hé răng nửa lời nữa.
Tại căn biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang nằm trên sofa, vừa cúp điện thoại do Ngô Quảng Phú gọi đến.
“Thế Giới Hắc Ám”?
Cậu đặt điện thoại sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười giễu cợt lạnh lẽo.
Ngày thứ ba sau khi Diệp Thiên trở về Lư Thành, chính là ngày diễn ra buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ở Cán Tây với Cố Giai Lệ một ngày, rồi ngày hôm sau quay về.
Tin tức Diệp Thiên trở về đã truyền đến tai Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên thực sự không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của bà ấy, thế là đến biệt thự nhà họ Tiêu ăn cơm trưa.
“Tiểu Thiên, cháu và Nguyệt Nguyệt ở nhà chơi nhé, cô và chú Tiếu còn có việc của công ty phải đi giải quyết!”.
Ăn cơm trưa xong, Hà Tuệ Mẫn mỉm cười với Diệp Thiên một cái rồi biết điều đi ra khỏi cửa, Tiếu Lâm thì nháy mắt mờ ám ra hiệu cho Tiếu Văn Nguyệt, sau đó mới rời khỏi biệt thự.
Trước đó ông ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, nhưng từ khi biết được thân phận của Diệp Thiên là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thái độ khác hẳn, chỉ muốn nhanh chóng đẩy con gái ông ta đến với Diệp Thiên, rồi thiếu nước cung phụng Diệp Thiên như bồ tát sống mà thôi.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt rửa sạch đồ nghề pha trà, pha một bình trà cho Diệp Thiên.
“Anh… anh định lúc nào đến thủ đô?”.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên sofa cạnh Diệp Thiên, nghiêng đầu hỏi.
Cô ta vốn là người vô cùng thông minh, từ lúc ở Kiềm Tây biết được thân thế thật sự của Diệp Thiên, cô ta biết sẽ có một ngày Diệp Thiên sẽ đặt chân đến thủ đô, trở về nhà họ Diệp đòi lại công bằng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Một tháng nữa!”.
Diệp Thiên đặt nhẹ tách trà xuống, ánh mắt nhìn về xa xăm, cậu đã bảo bọn Ngô Quảng Phú chuẩn bị việc cho Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô, xong xuôi sẽ đến ngày cậu bước chân về thủ đô.
Tiếu Văn Nguyệt chống tay lên cằm, trong lòng bất giác tò mò, nếu để nhà họ Diệp biết đứa trẻ năm xưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mặc kệ sống chết, bây giờ đã trở thành một cây đại thụ, cho dù là nhà họ Diệp cũng phải đứng dưới ngước nhìn, cô ta không biết biểu cảm của người nhà họ Diệp sẽ phong phú đến mức nào.