thành viên trong đó rồi à?:
Người thanh niên lớn tuổi nhất kia nhìn sang Li Vân
Phi, trong giọng nói mang thêm vài phần kính nể.
LI Văn Phi mim cười gặt đầu, bế ngoài không chút đắc
ý, nhưng trong lòng đã cười lôn không ngôt.
Ngày trước cậu ta rồi khãi đại học để tham gia nghia
vụ, sau đó vì một cơ duyên trùng hợp, trong ranh giới giữa
sự sống và cái chết, cậu ta đã đột phá bản thân tu luyện
được nội lực, trở thành một võ giả, từ đó được giới thiệu
vào “Long Nhận” để thị, cuối cùng thi qua, chính thức trở
thành đội viên của “Long Nhận”
Đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời cậu ta, gia
nhập “Long Nhận” coi như một bước lên trời, cho dù là
đối thủ kỳ cựu từng thấng cậu ta là Sở Thần Quang, cũng
bị cậu ta đề bẹp dưới chân.
“Wal”.
Mọi người đều đồng thanh thốt lên, khuôn mặt tươi
tấn của chị Lí sáng bừng lên, chỉ muốn đổi chỗ ngồi với
người khác để được ngồi sang bên cạnh Li Vân Phi.
Người như Li Văn Phi không khác gì nhân vật anh hùng
tiềm án của Hoa Hạ, một khi đi theo cậu ta, thân phận tự
nhiên cũng sẽ cao như diều gặp gió.
Li Vân Phi nhìn những ánh mắt thân thiết của mọi
người, chỉ xua tay.
“Các vị, không phải nhìn tôi như vậy đầu, tuy tôi chinh
thức gia nhập “Long Nhận’ chưa lâu, nhưng tôi và mọi
người vẫn là bạn học của nhau!”.
“Sau này nếu có gì cán ôi giúp đô thì cứ việc
lên tiếng!”.
Mọi người nghe thấy đếu cảm dn lia la, hết lòng chúc
mừng cậu ta, còn Sở Thần Quang từng là tiêu điểm của
mọi người lại bị đề bẹp, khiến cậu ta thắm khó chịu.
Li Vân Phi trà lời xong mọi người, cuối cùng rhìn sang
Diệp Thiên.
“Nếu cậu đã biết “Bắc Long Nhận” và “Nam Long
Nhận; xem ra cậu cũng thực sự đã tim hiểu qua”:
Cậu ta chia bàn tay ra, nhéch miệng cười nói: “Nếu
cậu đi tìm hiếu “Long Nhận’ rối, thì chắc cậu biết “Long
Nhận” có nghĩa là gì! Những lời mà tôi đã nói với cậu hôm
nay, tôi có đủ tự tin để làm được!”.
“Phải rối, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, là tôi
được chọn vào “Nam Long Nhận’.
Thần sắc cậu ta ngời ngời, bắt giác nhìn sang phía
Tiểu Vãn Nguyệt một cái nhin thấy biểu cảm hơi ngạc
nhiên của Tiểu Văn Nguyệt, cậu ta thắm vui mừng.
Cậu ta tự tin, với thành tựu lúc này và tiếm lực tương
lai của cậu ta, đủ để khiến cho con tim Tiểu Văn Nguyệt
phải xao xuyến.
“Nam Long Nhận’ sao?”.
Diệp Thiên nói nhỏ một tiếng, chứ không có phản ứng
gì nhiều, khóe miệng nhéch lên về giễu cợt.
Vị trí mà lần này cậu tiếp nhận là tổng giáo quan của
“Nam Long Nhận”, phụ trách huấn luyện năng lực tác
chiến đơn thế của từng đội viên trong đó, nói thằng ra
cậu chính là người phụ trách cao nhất của cả “Nam Long
Nhận, chỉ đạo tất cả, mỗi một thành viên của “Nam Long
Nhận” đều phải nghe theo hiệu lệnh của cậu.
Cậu thực sự cầm thấy thú vị, một đội viên tắm thường
của “Nam Long Nhận” lại dám ăn nói hỗn láo với tổng giáo
quan là cậu!
Diệp Thiên dịch ánh nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm
trà, và không còn nhìn Li Vân Phi nữa!
Đối với cậu mà nói, Lí Vân Phi chỉ là một nhân vật côn
con, vừa rồi cậu lên ting hỏi chẳng qua là nổi hững chút
mà thôi.
Đừng nói cậu là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”,
cho dù cậu không nhận chức, với bàn lĩnh của cậu cũng
đủ có vô số cách để đè bẹp Lí Vân Phi.
Nhin thấy Diệp Thiên im lặng, ánh mắt nhìn ra chỗ
khác, Lí Vân Phi lại tưởng Diệp Thiên biết được bàn lĩnh
thật sự của cậu ta nên lựa chọn trốn tránh, trong lòng
cười khẩy không ngớt.
Hạng dàn ông không có chút bản lĩnh như Diệp Thiên,
căn bàn không thể so sánh với cậu ta, chỉ có thể rụt cổ
rút lui, rõ ràng không xứng với Tiểu Vãn Nguyệt.
Cậu ta nhìn sáng Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp trang nhã,
trong mắt lóe lên sự háo hức.
“Nguyệt Nguyệt, anh sẽ làm cho em hiểu được, người
xứng được với em chỉ có Lí Vân Phi anh thôi!”.
Diệp Thiên ngồi bên cạnh củi đầu uống trà, Lí Vân Phi
nắm nhẹ nắm đấm, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát
của cậu ta.
“Nếu cậu đã không biết khó mà rút lui, vậy tôi sẽ dùng
buổi tối nay để cho cậu biết, thế nào là thực sự xa tầm với!”.