Cậu thiếu niên chính là Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi “Thủy Thượng Nhân Gian” liền đến thẳng thung lũng hoa, những mầm non dưới đất này chính là cỏ Ngân Lân đang trong giai đoạn sinh trưởng.
Diệp Thiên khẽ quay đầu lại, mỉm cười với cô gái dân tộc Di có dung mạo xuất chúng kia.
“Cũng bình thường, không sớm lắm!”.
Cô gái tên là Cát Khắc Tú Uyển, cậu vốn dĩ không quen, nhưng vì khu vườn có căn nhà gỗ này là của nhà Cát Khắc Tú Uyển, sau khi Ngô Quảng Phú cho người mua lại, Diệp Thiên liền sống ở đây, còn nhà Cát Khắc Tú Uyển ở khu vườn ngay cạnh, thỉnh thoảng tiếp xúc nên Diệp Thiên và cô ta cũng dần quen nhau.
Nghe giọng nói có vẻ như trả lời qua loa của Diệp Thiên, Cát Khắc Tú Uyển bĩu môi, cảm thấy hơi không vui.
Cô ta vốn là người đẹp đứng top đầu trong thôn của người dân tộc Di, ai ai cũng biết đến, gần như bất kỳ nam thanh niên nào ở ba thôn trong thung lũng hoa đều muốn lấy cô ta làm vỢ, người đến cầu hôn không đếm xuể, bậc cửa trước nhà đều gần như bị dẫm nát hết.
Nhưng cô ta không thích ai cả, lại vô cùng có hứng thú vơi người từ bên ngoài đến như Diệp Thiên, nhưng đã quen hơn một tuần rồi, thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta từ đầu đến cuối rất dửng dưng, gần như coi cô ta như không khí.
Cô ta có thể cảm nhận được, nếu không phải vì cô ta là chủ nhà cũ của căn nhà này, thì Diệp Thiên thậm chí sẽ không cả thèm nói chuyện với cô ta, điều này khiến cô ta vô cùng chán nản, lại dấy lên lòng không phục, càng chú ý đến Diệp Thiên hơn.
Cô ta bước nhanh vài bước, đứng chặn trước mặt Diệp Thiên, đôi mắt chớp long lanh.
“Diệp Thiên, hôm nay đến nhà tôi ăn cơm đi, mẹ tôi đang nấu cháo hạt sen đó!”.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Cát Khắc Tú Uyển, Diệp Thiên chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, không cần đâu!”.
Đối với Diệp Thiên mà nói, Cát Khắc Tú Uyển chẳng qua chỉ là một ‘chủ nhà’ cũ mà cậu mới quen không lâu, cậu căn bản không muốn quá thân thiết với bất kỳ ai.
Nhìn bộ dạng lạnh lùng như vậy của Diệp Thiên, Cát Khắc Tú Uyển bĩu môi, định nói gì đó nhưng phía đằng xa lại đột nhiên vọng đến tiếng động kỳ lạ.
Mấy cô gái dân tộc Di ngoảnh đầu ra nhìn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Cát Khắc Tú Uyển cũng quay đầu qua, khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng phía đằng xa, lập tức mặt mũi tái mét.
“Là Cát Khắc Thiết Lực? Sao anh ta lại tới đây?”.
Mấy cô gái dân tộc Di đều đồng thời quay sang nhìn Cát Khắc Tú Uyển, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Thiên,
đều lộ ra ánh mắt vô cùng lo lắng.
Sát tinh này đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bọn họ đều biết rất rõ, tên sát tinh này luôn độc chiếm Cát Khắc Tú Uyển thành của riêng mình, bây giờ Diệp Thiên lại đang cùng Cát Khắc Tú Uyển cô nam quả nữ ở trong vườn như vậy, Diệp Thiên chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?