Từ đầu đến cuối, những gia tộc đã từng phục tùng duới trướng của Phi Thiên Ma Hổ đều chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thực sự của ông ta.
Nhưng bây giờ, Ngô Sư lại nói với ông ta rằng Phi Thiên Ma Hổ đang ở trước mắt. Điều này thực sự là chuyện nực cười nhất mà ông trời đùa giỡn với ông ta.
“Tiêu Ngọc Khanh, ông…”
Ông ta chỉ vào Tiêu Ngọc Khanh, vẻ mặt đông cứng, hồi lâu không nói nên lời.
Tiêu Ngọc Khanh nhìn xuống với ánh mắt bình tĩnh, và hờ hững nói: “Tiết Nhân Hà, năm đó khi nhà họ Tiết các ông nghe theo mệnh lệnh của tôi, có lẽ cũng sẽ nghĩ tới chuyện việc này sẽ còn tiếp tục xảy ra!”
“Năm đó bố ông vì không nghe theo sự sai khiến của tôi nên đã bị tôi giết chết. Hôm nay có phải ông cũng muốn đi theo vết xe đổ của bố mình?”
“Mọi người có mặt hôm nay đã bàn giao ba mươi phần trăm cổ phần của công ty và hứa sẽ để nhà họ Tiêu chúng tôi sử dụng. Đây là con đường duy nhất của các người!”
Giọng nói đầy độc đoán của Tiêu Ngọc Khanh khiến tất cả những người có mặt đột nhiên chìm vào im lặng. Những người có tiếng ở Kiềm Tây vốn bình tĩnh trước đó đều trợn tròn mắt và câm như hến.
Phi Thiên Ma Hổ năm xưa đã xuất hiện ở Kiềm Tây, có đến chín mươi phần trăm những gia tộc lâu đời ở Kiềm Tây này đã từng chịu sự sai khiến của Phi Thiên Ma Hổ, họ đương nhiên biết lịch sử danh tiếng của ông ta.
Nhưng không ai ngờ rằng, ông cụ đã đưa nhà họ Tiêu trở thành gia tộc số một ở Kiềm Tây hai mươi năm qua lại chính là Phi Thiên Ma Hổ tiếng danh lẫy lừng năm ấy.
Phi Thiên Ma Hổ năm đó từng là nỗi ám ảnh ở Kiềm Tây. Và hôm nay, lịch sử lại một lần nữa tái diễn. Bất kỳ ai trong số họ ở đây đều không có dũng khí để đứng ra chống lại.
Đối mặt với Phi Thiên Ma Hổ, tất cả những gì họ có thể làm, ngoài lòng trung thành ra thì chính là sẽ đưa gia tộc mình vào chỗ diệt vong.
Họ đều biết rằng Phi Thiên Ma Hổ là một tồn tại đáng sợ mà ngay cả lực lượng quan chức nhà nước cũng không thể xử lý được.
Phong ấn màu đỏ giữa lòng bàn tay của Tiêu Chí Lâm dần dần tiêu tán, cậu ta dựa vào tu vi cuối cấp tông thượng đã nhận một chưởng của đỉnh cao tông thượng là Ngô Sư mà không hề tổn hại, điều này đã đủ khiến cậu ta cảm thấy kiêu hãnh lắm rồi.
Cậu ta nhìn xung quanh khán đài, thấy mọi người đều ngậm miệng im lặng, trong lòng càng sục sôi. Cho dù cả chín nhân vật nổi tiếng ở Càn Tây đều có mặt thì nhà họ Tiêu cũng có thể trấn áp chỉ bằng một lời nói. Đây chính là cảm giác bức ép cực lớn mà nhà họ Tiêu mang lại cho tất cả mọi người.
Dường như cậu ta đã có thể nhìn thấy cảnh tượng nhà họ Tiêu đứng trên đỉnh cao ở tỉnh Kiềm, một lần nữa nổi danh Hoa Hạ.
“Các người có thời gian một phút để suy nghĩ. Sau một phút, câu trả lời của các người sẽ quyết định số phận của các người cũng như gia tộc phía sau các người”.
Ngón tay của Tiêu Ngọc Khanh đeo chiếc nhẫn to bản, ánh mắt sắc lạnh, ai cũng cảm thấy như bị nhìn thấu, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
Tiết Nhân Hà nghiến răng, năm nay ông ta đã sáu mươi lăm tuổi, vốn tưởng rằng nhà họ Tiết đã đi vào quỹ đạo, tương lai mười năm nữa sẽ thuận buồm xuôi gió, còn ông ta đã có thể an hưởng tuổi già.
Nhưng chính lúc này ông ta lại đang phải một lần nữa đưa ra quyết định cho nhà họ Tiết.
“Nhà họ Tiết chúng tôi chấp nhận!”
Ông ta vừa nói vừa cúi đầu trước Tiêu Ngọc Khanh. Cái cúi đầu này đồng nghĩa với việc nhà họ Tiết cũng đã cúi đầu trước nhà họ Tiêu, trở thành một trong những gia tộc phải dựa dẫm vào nhà họ Tiêu.
“Nhà họ Hồ chúng tôi chấp nhận”
“Họ Lý chúng tôi…”
“Họ Hoàng tôi…”
Nhìn thấy nhà họ Tiết là gia tộc lớn thứ hai ở Kiềm Tây cúi đầu, những gia tộc khác đương nhiên cũng lần lượt đáp lại, ai cũng không dám nói nửa chữ ‘không’.
Tiêu Ngọc Khanh nhìn lướt qua khán giả, ánh mắt thờ ơ, không hề có chút gì gọi là đắc ý. Bởi vì theo như ông ta thấy, tất cả những điều này chỉ là lẽ đương nhiên. Trong giới võ đạo, sức mạnh đại diện cho tất cả. Chỉ cần có sức mạnh thì tiền bạc, quyền lực chẳng qua cũng chỉ là cái phẩy tay mà thôi.
Ông ta bình tĩnh xoay người nhìn về phía Cố Giai Lệ trên sân khấu với ánh mắt dò xét.
Có điều sau vài phút thì ông ta liền khẽ gật đầu.
“Khá lắm, cháu có tư cách trở thành cháu dâu nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh nghe thấy vậy liền tỏ vẻ mừng rỡ, điều này có nghĩa là Tiêu Ngọc Khanh cũng đã khẳng định mắt nhìn người của cậu ta.
Cố Giai lệ ở trên sân khấu bị hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh, nhưng cô hề cảm thấy lo lắng hay băn khoăn mà chỉ bình tĩnh lắc đầu.
“Xin lỗi ông Tiêu, tôi không hề có ý định muốn trở thành con dâu nhà họ Tiêu, xin hãy để tôi rời khỏi đây!”
Giọng điệu của cô rất đúng mực, dường như chẳng hề sợ hãi Tiêu Ngọc Khanh.
“Cô bé, tính tình khá lắm!”, Tiêu Ngọc Thanh không tức giận mà chỉ mỉm cười.
“Sau này cháu làm cháu dâu của Tiêu Ngọc Khanh này thì ở tỉnh Kiềm rộng lớn không có thân phận của bất cứ người con gái nào có thể sánh ngang được với cháu!”
“Không bằng lòng làm cháu dâu của nhà họ Tiêu, cháu có thể trả lời lại lần nữa được không?”
Cố Giai Lệ không chút dao động mà thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn!”
Nghe Cố Giai Lệ đáp như vậy, ánh mắt Tiêu Ngọc Khanh cuối cùng cũng trở nên nghiêm nghị hơn. Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh thấy thế vội bước lên phía trước và trầm giọng nói: “Giai Lệ, vừa xong anh đã nói rồi, tối nay bất luận em có đồng ý hay không thì sau này em vẫn sẽ là người phụ nữ của anh!”
“Hơn nữa sao em không nhìn tình hình hiện tại xem. Em muốn đi liệu có đi được không?”
Đôi mắt đẹp của Cố Giai Lệ long lanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, như hoa nở rộ.
“Đúng là tôi không đi được, nhưng có một người, anh ấy sẽ đưa tôi đi!”