Diệp Thiên vừa lên xe, chỉ chăm chăm chơi điện thoại, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Cố Giai Lệ, hoàn toàn không quan tâm hai người ngồi ở phía trước.
Qua kính chiếu hậu, Sở Thần Quang nhìn gương mặt bình thản của Diệp Thiên, trong lòng cười nhạt không thôi.
“Diệp Thiên, tối hôm qua cậu thắng rồi”.
“Nhưng hôm nay đến thành phố Phán, tôi sẽ cho cậu biết thân phận giữa cậu và tôi tồn tại một khoảng cách tuyệt đối!”.
Hành trình hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, bốn người đến cửa vào thành phố Phán, một chiếc xe Porsche màu đỏ phiên bản tốt nhất đang dừng ở bên đường. Trên xe chỉ có hai người, Lí Tinh Tinh ngồi ở ghế lái phụ, còn trên ghế lái chính là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ.
Người phụ nữ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ăn mặc trưởng thành lý trí, chân lộ ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, toàn thân tỏa ra sự quyến rũ hững hờ, là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy.
“Thần Quang, sao chậm chạp thế? Chúng tôi đợi các cậu nửa tiếng rồi đấy!”.
Người phụ nữ mặc sườn xám nhìn về phía Sở Thần Quang, miệng nhếch lên, có vẻ bất mãn.
“Chị Hà, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe, làm lỡ thời gian”.
Sở Thần Quang cười xòa xin lỗi người phụ nữ sườn xám, xem ra cậu ta rất tôn kính người phụ nữ này.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cũng xuống xe, lịch sự chào người phụ nữ mặc sườn xám.
“Chị Hà!”.
Người phụ nữ gật đầu, mỉm cười với hai người, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên đứng bên cạnh không nhúc nhích, nhíu mày.
“Kia là?”.
Cô ta chưa từng nhìn thấy Diệp Thiên.
“Chị Hà, đây là anh trai em, Diệp Thiên”.
Cố Giai Lệ vội vàng giới thiệu với Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, đây là Lí Thu Hà, chị Hà!”.
“Ồ, xin chào!”.
Diệp Thiên nghe giới thiệu, không gọi Lí Thu Hà là “chị Hà” như đám Cố Giai Lệ mà chỉ gật đầu, thái độ rất tùy ý.
“Diệp Thiên?”.
Lí Thu Hà khẽ chau mày, cô ta chưa từng nghe qua cái tên này ở tầng lớp thượng lưu Lư Thành. Chốc lát sau, cô ta bỗng phản ứng lại, hôm qua Sở Thần Quang nói hôm nay sẽ dẫn một đứa nhà quê ngoài giới đến đây, xem ra chính là Diệp Thiên.
Lí Thu Hà tỏ vẻ lạnh lùng, gật đầu với Diệp Thiên, trong lòng có chút không vui. Ở giới thượng lưu Lư Thành, cô ta cũng được xem là chị đại, nhận Ngô Quảng Phú làm bố nuôi, sau lưng có bức tượng Phật như Ngô Quảng Phú, cho dù là thanh niên tài trí ở Lư Thành như Sở Thần Quang cũng cực kì tôn kính cô ta.
Nhưng Diệp Thiên chỉ là một kẻ ngoài giới, thậm chí còn không đủ tư cách lăn lộn trong giới của bọn họ, thế mà khi nhìn thấy cô ta ngay cả một tiếng “chị Hà” cũng không gọi, đúng là không coi ai ra gì, không biết mình đang ở đâu.
“Đi thôi, chúng ta qua đó đi. Vừa rồi tôi đã liên lạc với cậu Từ, cậu ấy đã để phòng sẵn cho chúng ta, lần này cứ chơi thoải mái”.
“Thủy Thượng Nhân Gian là khu vui chơi trên nước lớn nhất tỉnh Xuyên, tiêu tốn hơn tám mươi triệu tệ để xây dựng nên đấy. Cậu Từ là quản lý nơi đây, có cậu ta giúp đỡ, bảo đảm hành trình lần này của các cậu từ đầu tới cuối đều được hưởng thụ như ông hoàng bà hoàng!”.
Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh, Cố Giai Lệ nghe vậy đều vô cùng xúc động, bọn họ đã muốn trải nghiệm khu nghỉ dưỡng xa hoa được xây dựng với mức đầu tư lớn này từ lâu.
“Ha ha, có chị Hà sắp xếp, sao bọn em lại không yên tâm được chứ?”.
Sở Thần Quang nịnh nọt Lí Thu Hà mấy câu, sau đó lái xe theo sau chiếc Porsche màu đỏ, đi thẳng đến “Thủy Thượng Nhân Gian”.
“Thủy Thượng Nhân Gian” nằm ở phía Đông thành phố Phán. Hai mươi phút sau, hai chiếc xe cùng dừng lại ở bên ngoài “Thủy Thượng Nhân Gian”, ở lối vào bãi đỗ xe đã có một hàng người đứng đợi từ trước.
Người đi đầu vẻ ngoài tháo vát, nhìn khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nhưng trông rất dày dặn kinh nghiệm, hai mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ, vừa nhìn đã biết là một nhân vật không tầm thường.
Những người đứng sau cậu ta đều ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, rõ ràng đều là cậu ấm cô chiêu nhà đại gia, quý tộc thượng lưu, nhưng bây giờ tất cả họ đều chỉ có thể đứng phía sau, để nam thanh niên tháo vát kia dẫn đầu.
Lí Thu Hà dẫn đám người Diệp Thiên đi về phía đó, đang đi được nửa đường thì Sở Thần Quang đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chị Hà, em nghe nói “Thủy Thượng Nhân Gian” này là Từ Uyên Đình ở thành phố Phán chủ trương xây dựng phải không?”.