Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần, câu nói của cậu khiến mọi người trong lớp đều sững sờ.
Âu Hạo Thần bây giờ có thể nói là đã bước vào thời kỳ hoàng kim của bản thân, tiền đồ xán lạn, sau này rất có thể sẽ trở thành một trong những người thanh công nhất của Hoa Hạ, còn Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một truyền kỳ lỗi thời, cho dù Diệp Thiên muốn phân cao thấp với Âu Hạo Thần một lần nữa, cũng phải chờ một năm sau thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng Diệp Thiên lại nói, Âu Hạo Thần có phấn đấu mấy chục năm cũng không bằng một câu nói của cậu, đây đúng là khoác lác thực sự.
Âu Hạo Thần mấy chục năm sau có thể đã trở thành một doanh nhân lớn, hoặc là nhân vật quyền lực quan trọng của quốc gia, người như vậy còn không bằng một câu nói của Diệp Thiên? Trừ khi Diệp Thiên là người đứng đầu một đất nước nào đó, hoặc là người giàu nhất thế giới thì may ra còn có thể.
Nhưng Diệp Thiên chỉ là một học sinh từ quê lên đây, liệu có thể làm được điều đó không?
Mọi người đều lắc đầu coi thường.
“Được, Diệp Thiên, cậu nói sao thì là vậy, hôm nay họp lớp, mọi người đều là vì vui vẻ thôi, chúng ta uống tiếp nào!”.
Âu Hạo Thần căn bản không cho vào tai, lời nói của Diệp Thiên thì cậu ta hoàn toàn coi như một câu chuyện cười.
Khi cậu ta trở thành trạng nguyên của tỉnh, ánh mắt cậu ta đã bắt đầu chú ý đến những học sinh xuất sắc trên toàn quốc, đó mới là đối thủ thực sự của cậu ta, còn Diệp Thiên, người từng thắng cậu ta một lần, đã sớm không còn được cậu ta coi trọng nữa.
Câu nói vừa rồi của Diệp Thiên, cậu ta cũng chỉ coi như Diệp Thiên tức quá nên cố tình nói khoác lên thôi.
Những người còn lại cũng đều thầm lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên vô cùng giống như một thằng hề, bản thân đã lép vế như vậy rồi còn già mồm cãi, cố tình muốn để bản thân được nổi bật.
Bọn họ làm sao mà biết được Diệp Thiên ngồi cùng bàn ăn với bọn họ chính là nhân vật tuyệt đỉnh hiếm có của Hoa Hạ chứ?
“Diệp Thiên, chúng ta đi thôi, buổi họp lớp này đúng là vô vị!”.
Bành Lượng quan tâm đến “cảm xúc” của Diệp Thiên, thế là vỗ vai Diệp Thiên định cùng rời đi.
“Vội gì chứ?”, Diệp Thiên cười nhẹ thành tiếng: “Còn chưa ăn no mà, ngồi tiếp đi!”.
Thấy Diệp Thiên nhất quyết như vậy, Bành Lượng cũng lấy làm lạ, nhưng vẫn nhẫn nhịn ngồi xuống.
Quãng thời gian sau đó, Diệp Thiên và Bành Lượng, cả Ngụy Thi Thi nữa đều trở thành nhân vật ngoài rìa, còn các bạn khác trong lớp đều dồn sự chú ý lên Âu Hạo Thần, không ngừng mời rượu, Âu Hạo Thần vui mừng uống hết, rót ly nào hết ly đấy, có thể nói vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau, cánh cửa phòng ăn đột nhiên có người đẩy ra.
Một thanh niên mặc vest đi giày da bước vào, trên tay cầm ly rượu giơ lên về phía tất cả mọi người.
“Các bạn, tôi là Tiết Lâm, là giám đốc của khách sạn này, đến đây để mời mọi người một ly!”.
Người thanh niên đeo kính gọng vàng, dáng vẻ lịch sự, gật đầu cười với mọi người.
Các bạn trong lớp đều vô cùng ngạc nhiên,vốn dĩ với thân phận và địa vị của bọn họ, được đến ăn uống ở khách sạn Lăng Thiên này đã phải nhờ đến Âu Hạo Thần mới được, bây giờ giám đốc khách sạn lại đích thân đến mời rượu, ai cũng cảm thấy vô cùng vinh dự, nên đều đứng dậy nâng ly.
Đây là khách sạn của Tập đoàn Lăng Thiên, được giữ chức vụ giám đốc ở đây, thì người này chắc chắn có một cái tầm rất khủng.
Với thực lực của Tập đoàn Lăng Thiên, người nào chỉ cần liên quan đến Tập đoàn Lăng Thiên thì có ai là nhân vật tầm thường đâu.
Hôm nay được gặp Tiết Lâm, cho dù không quen nhưng cũng coi như có duyên gặp mặt, sau này biết đâu lại có chuyện gì nhờ được người ta, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Âu Hạo Thần đứng dậy, nói với giọng rất nghĩa khí: “Các bạn, đây là anh họ tôi, mấy hôm trước vừa nhận chức giám đốc của khách sạn Lăng Thiên này, trước đó quên không giới thiệu với mọi người, là lỗi của tôi!”.
“Nào, chúng ta cùng uống một ly nhé?”.