“Thầy, giới võ thuật Đảo Quốc cảm ơn sự phù hộ của thầy!”.
Kawasa Hidetatsu cúi rạp người, nước mắt tuôn rơi.
“Mười năm, hai mươi năm nữa, thầy vẫn là tấm gương của giới võ thuật Đảo Quốc. Thầy vẫn là vị Kiếm Thánh không thể vượt qua ấy!”.
Thanh đao Katana màu vàng kéo theo vệt nước thật dài đã vượt qua giới hạn của tốc độ, đạt đến tốc độ âm thanh, giống như máy bay hơi nước kéo theo một cái đuôi thật dài.
Diệp Thiên hầu như không thể phản ứng kịp trước tốc độ này, không có cả cơ hội để tránh né, trước mắt tất cả mọi người, cậu bị thanh đao Katana màu vàng đâm trực diện.
“Ầm!”.
Một tiếng động rung trời vang lên, ánh vàng rực rỡ chói mắt, mọi người không còn nhìn rõ mọi thứ ở phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng những cột đá không ngừng nổ tung. Sóng năng lượng bùng nổ lan ra tứ phía, thổi vang cả núi rừng, nhiều võ giả cũng bị gió mạnh thối lùi về sau, cát đá cuốn lên.
Sức phá hoại của kiếm này giống như mười mấy quả lựu đạn phát nổ vậy, biểu cảm của tất cả mọi người trở nên cứng đờ, không thể dùng lời để hình dung.
“Thưa thầy, con đại diện cho giới võ thuật Đảo Quốc cảm ơn thầy!”.
Ánh sáng vàng vẫn chưa tan đi, Kavvasa Hidetatsu dùng nội lực chống lại sóng năng lượng, đứng dậy khỏi mặt đất, hét lên với bầu trời.
Dù Watanabe Heizou đã chết, nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta đã giết chết Diệp Thiên, thiên tài nổi bật của Hoa Hạ, mang lại lợi ích và cơ hội cực lớn cho giới võ thuật Đảo Quốc. Hành động vĩ đại như vậy sẽ luôn được đời sau ca ngợi.
Những cao thủ chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm như Lữ Phong đều mừng thầm trong lòng. Thực lực của Diệp Thiên quá mạnh, bọn họ vốn không dám động vào, mà bây giờ Watanabe Heizou đã ra tay giải quyết Diệp Thiên. Một khi thung lũng hoa mất đi sự bảo vệ của Diệp Thiên, nơi đó sẽ như vườn sau của nhà họ, mặc cho bọn họ làm gì thì làm.
“Diệp Thiên, tuy rằng cậu lợi hại, nhưng vậy thì đã sao? Không phải vẫn chết trên đỉnh núi Phi Vũ hay sao? Ha ha!”.
sở Thần Quang nắm chặt nắm đấm, kích động đến mức tim đập thình thịch. Diệp Thiên chết rồi, cậu ta cảm giác như ngọn núi trong lòng mình đã được dời đi, vô cùng nhẹ nhõm.
Dược Không Nhàn nhìn ánh sáng vàng ở trung tâm khe núi vẫn còn chưa biến mất, thở dài.
“Đáng tiếc, Diệp Lăng Thiên vốn có thể phong thần sau trận chiến, bắt đầu viết nên một truyền kỳ mới, nhưng không ngờ Watanabe Heizou lại dùng thân hóa kiếm, sử dụng sát chiêu với cậu ta!”.
Dược Du ngây ra như phỗng, chưa kịp phản ứng trước biến cố này.
“Diệp Lăng Thiên, chết hay lắm, chết hay lắm!”.
Một số cao thủ của Đường Môn vui vẻ hoan hô, ôm nhau chúc mừng, ông hai của bọn họ bị Diệp Thiên giết chết, bọn họ vốn đã có thù oán rất lớn với Diệp Thiên, nhưng khỗ nổi thực lực Diệp Thiên quá cao, không thể trả thù được.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên chết, bọn họ chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng.
“Cậu Thiên!”.
Các ông lớn tỉnh Xuyên Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam đều sững sờ, hoàn toàn không thế chấp nhận được “sự thật” này.
“Không!”.
Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt tê liệt ngã ra đất, mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
Những võ giả đứng xem lắc đầu thở dài, bọn họ vốn cho rằng ngày hôm nay có thể nhìn thấy một truyền kì mới nổi lên, ai ngờ còn chưa bắt đầu đã hạ màn như phim hài.
“Diệp Lăng Thiên, Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou, ba vị cao thủ hàng đầu hiện nay đều ngã xuống ở đỉnh núi Phi Vũ. Đây là trùng hợp, hay là ý trời?”.
Ông lão cụt tay nhìn xa xăm, không ngừng lắc đầu.