Diệp Thiên nhếch miệng cười, không tỏ rõ lập trường mà chỉ rót một ly rượu, lúc này ba người Lạc Minh Thư đều linh cảm có chuyện không hay.
“Ông Bá, thế này là..."
Ông ta nhìn Từ Thiên Bá muốn hỏi điều gì đó, nhưng Từ Thiên Bá đột nhiên quay đầu lại và tung ra một chưởng.
"Câm miệng cho tôi!"
Từ Thiên Bá tung một chưởng trúng vào chiếc bàn bằng gỗ đàn hương bên cạnh ba người khiến nó lập tức vỡ vụn. Lực ấy cũng thổi ba người họ ngã lăn vòng trên mặt đất. Thư ký Lý ở bên cạnh cũng sợ đến mức phải lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt tái nhợt.
Cả ba người họ bối rối đứng dậy, nét mặt không ngừng thay đổi, họ không hiểu tại sao Từ Thiên Bá lại đột nhiên ra tay với họ.
Từ Thiên Bá mặt sa sầm, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
"Ba người ngu xuẩn các ông lại dám gây hấn với Đế vương, là ai cho các người lá gan đó hả?”
Ông ta chỉ ngón tay vào Diệp Thiên.
"Các người có biết cậu ấy là ai không?”
Ánh mắt Lạc Minh Thư thay đổi, ông ta không hiểu hỏi: “Cậu ta chẳng phải là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên sao?”
“Hừ!”, Từ Thiên Bá cười khẩy.
"Các ông chỉ biết bấy nhiêu thân phận của cậu ấy, vậy các ông có biết cậu ấy còn có một danh hiệu gọi là Diệp Lăng Thiên hay không?”
Từ Thiên Bá vừa dứt lời thì cả đại sảnh chìm vào im lặng, nhiều doanh nhân và quý tộc giàu có cảm thấy rất khó hiểu, họ vô cùng xa lạ với cái tên Diệp Lăng Thiên.
Khắp ba tỉnh Vân, Kiềm, Xuyên, bọn họ chưa từng nghe nói qua có nhân vật lớn nào tên là Diệp Lăng Thiên!
Vào lúc này, một người đàn ông giàu có đến từ tỉnh Kiềm đột nhiên kêu lên.
"Diệp Lăng Thiên? Chẳng lẽ là Diệp Lăng Thiên đã giẫm lên nhà họ Phùng ở Quý Thành thuộc tỉnh Kiềm sao?"
Người đàn ông giàu có này vừa lên tiếng thì nhiều người đã từng nghe nói tới sự việc này cũng phản ứng.
"Phải rồi, tháng trước ở Quý Châu thuộc tỉnh Kiềm, có một thiếu niên đã đánh nhà họ Phùng. Sau đó mấy ông lớn tỉnh Kiềm là nhà họ Phùng, Thẩm Bán Nam, Hồ Nhuận Đông, Hồng Thiên Hùng đã liên thủ với nhau và từng người một đã bị cậu ta áp chế. Thậm chí họ đã mời Lý Tam Tư ra mặt nhưng cũng chỉ có nước cúi đầu. Cuối cùng Phùng Kim Vinh bị cậu thiếu niên đó đánh cho đến cái xương cũng chẳng còn. Nhà họ Phùng còn phải nhận tội xin lỗi với cậu ta. Hình như cậu thiếu niên đó tên là Diệp Lăng Thiên thì phải!”
“Đúng rồi, chuyện này lúc đó đã gây chấn động tỉnh Kiềm, nhưng cuối cùng nhà họ Phùng đã hoàn toàn dập tắt tin tức, nói rằng Phùng Kim Vinh qua đời vì bệnh đột ngột, hiển nhiên bọn họ không dám khiêu khích Diệp Lăng Thiên nữa. Lẽ nào Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên và Diệp Lăng Thiên kia là cùng một người hay sao? "
Nhiều người đã lên tiếng, Lạc Minh Thư, Hoàng Quốc Thắng, Thẩm Lập Niên đều nghe thấy rõ mồn một.
Đương nhiên bọn họ đã từng nghe nói đến nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm. Đây là gia tộc số một ở tỉnh Kiềm, so với gia tộc của họ thì địa vị của nhà họ Phùng chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn. Người ta đồn rằng con thứ hai của nhà họ Phùng còn là ông trùm thứ ba của tỉnh Kiềm, có thể nói là quyền thế vô cùng mạnh mẽ.