“Không sao, anh đi đến đó cùng em, em cứ bận việc của em đi, anh ở bên cạnh chờ em là được!”.
Diệp Thiên cười nói.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!”.
Cố Giai Lệ nở nụ cười mát lòng mát dạ, đưa Diệp Thiên đến trung tâm huấn luyện Tán Thủ của trường Tam Trung ở Lư Thành.
Trung tâm huấn luyện có diện tích hơn 300 mét vuông, vô cùng rộng rãi, bên trong có đầy đủ thiết bị.
Vừa bước vào trung tâm huấn luyện, Diệp Thiên liền nhìn thấy một đám con trai mặc một bộ đồ Karate màu trắng.
Không chỉ vậy, bên trong trung tâm huấn luyện lúc này còn có rất đông học sinh, nam nữ có cả, khiến lối đi vào cửa trung tâm chật kín.
Âu Hạo Thần mặc một chiếc quần đùi thể thao, để ngực trần, lộ ra các đường nét cơ bắp hoàn hảo, khiến các bạn nữ không khỏi hét lên.
Cậu ta dẫn đội câu lạc bộ Tán Thủ đứng sang một bên, và trong những đội viên này có một người rất quen, chính là Vương Hiên người ngồi cạnh Tiếu Văn Nguyệt trong quán cà phê hôm qua.
Vương Hiên như thể cảm nhận được gì đó, vừa ngước mắt lên thì liếc thấy Diệp Thiên, lập tức cậu ta trở nên sợ hãi.
“Sao hắn lại ở đây nhỉ?”.
Vương Hiên hốt hoảng, nuốt nước bọt liên hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên.
Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên hôm qua, cậu ta không hề coi Diệp Thiên ra gì, nhưng sau khi cậu ta bị bọn côn đồ cưỡng chế, Diệp Thiên lại mạnh mẽ ra tay, giải quyết bốn tên côn đồ một cách vô cùng nhanh chóng, vừa khiến cậu ta cảm thấy sốc, vừa cảm thấy tràn đầy kinh ngạc.
Thân thủ của Diệp Thiên khiến cậu ta thấy thất bại và sợ hãi.
Vốn tưởng đây là một vết đen nhỏ trong cuộc sống của cậu ta, cậu ta cũng sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này, nhưng không ngờ, Diệp Thiên lại xuất hiện ở trong trường, và cách cậu ta một khoảng cách chưa đến 50 bước.
“Sao thế?”.
Âu Hạo Thần nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt Vương Hiên, thắc mắc hỏi.
“Không, không có gì!”.
Vương Hiên đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mất mặt hôm qua, cậu ta vội vàng thu lại ánh nhìn.
“Tập chung vào, lát nữa là tiết mục giao lưu cọ sát đấy, chúng ta không thể làm mất mặt trường mình được!”.
Âu Hạo Thần trầm giọng nói một câu, Vương Hiên lặng lẽ gật đầu.
“Anh Diệp Thiên, anh ở đây đợi em, em qua đó bận chút, lát nữa em sẽ quay lại tìm anh!”.
Cố Giai Lệ nở nụ cười ngọt ngào với Diệp Thiên, rồi cùng mấy bạn nữ xinh xắn đi vào trong cánh gà làm việc, bắt đầu treo băng rôn.
Diệp Thiên đứng dựa vào một bên, Bành Lượng không biết từ đâu chạy đến.
“Diệp Thiên, thấy sao, trận chiến này đủ lớn chứ?”.
Cậu ta nhìn đám học sinh xung quanh, bùi ngùi nói: “Xem ra trường mình cũng phải có một nửa số học sinh đến xem đấy!”.
Diệp Thiên nhìn qua một lượt, gật đầu nói: “Chỉ là trận giao lưu đấu võ thôi mà nhiều người đến như vậy, đúng là hơi quá!”.
Tuy cậu đứng trong đám đông, nhưng như thể đứng tách biệt bên ngoài, không hòa nhập với mọi người xung quanh.
Trong mắt những người bình thường này, chỉ biết những cuộc thi đấu Tán Thủ và Karate rất thú vị, làm sao mà biết được cao thủ võ thuật đích thực chỉ cần cử chỉ nhẹ nhàng đã có thể đập gãy thanh sắt, tay nâng cả xe ô tô, chân dẫm nứt núi đá chứ?
“Cậu xem kia là thành viên câu lạc bộ Tán Thủ trường chúng ta, trưởng câu lạc bộ là Âu Hạo Thần, cậu ta cũng là một người đánh Tán Thủ mạnh nhất, nghe nói đến huấn luyện viên cũng không phải là đối thủ của cậu ta!”.
“Phía sau cậu ta, là Vương Hiên cũng là chủ lực của câu lạc bộ Tán Thủ, thực lực chỉ đứng sau Âu Hạo Thần, mức độ nổi tiếng trong trường chỉ kém Âu Hạo Thần một chút thôi, cậu xem, ánh mắt của mấy bạn nữ xung quanh gần như đều nhìn về phía hai người họ!”.
Bành Lượng nói xong, lại dùng giọng hơi kém cỏi nói: “Haiz, bao giờ tôi mới được như họ đây, vừa đẹp trai, lại vừa giỏi võ thì tốt biết mấy, nghĩ cũng thấy oai phong rồi, đến lúc đó còn phải lo không được người đẹp vây quanh sao?”.