Sở Thần Quang sầm mặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Bọn họ không nhìn thấy Lí Thu Hà vốn rất bình tĩnh lại sợ hãi lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
“Là mấy người à?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn bọn họ, bước chân không hề dừng lại.
Tiếu Văn Nguyệt nhớ tới chiếc BMW mà cô ta nhìn thấy vào trưa hôm nay và người có đường nét bên ngoài giống Diệp Thiên kia, lập tức lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Không làm gì cả, về nhà ngủ”.
Diệp Thiên thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ sao?”.
Mọi người đều tỏ ra ngạc
nhiên. Nói vậy chẳng phải nhà Diệp Thiên ở đây sao?
Đây là Thiên Đường Vạn Giang, khu biệt thự xa hoa nhất Lư Thành đấy. Bất cứ căn biệt thự nào ở đây, dù là biệt thự số 36 ở chót cùng cũng có giá ít nhất là sáu mươi triệu tệ, sao Diệp Thiên có thể ở đây được?
Lí Tinh Tinh ghét Diệp Thiên nhất, cô ta giả vờ cười nịnh nọt, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên: “Anh Diệp, không biết anh ở căn biệt thự nào nhỉ?”.
Mặc dù cô ta tươi cười nói chuyện, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt
của cò ta. Tiếng “anh Diệp” này cũng là cô ta thuận miệng gọi.
Diệp Thiên đứng yên, cũng không nổi giận, chỉ đưa tay chỉ về phía trước.
“À, tôi sống ở đó!”.
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, lập tức sững sờ. Nơi Diệp Thiên chỉ không phải là biệt thự số 1 xa hoa nhất, được gọi là căn nhà cao cấp nhất Thiên Đường Vạn Giang sao?