Toàn bộ mặt hồ cũng bị chưởng này của Diệp Thiên làm cho nổi sóng chao đảo, vô số đợt sóng hung hãn chồm lên giống như động đất. Ngay cả Trung tâm Thủy Thượng cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ai nấy mắt chữ A miệng chữ O, trong lòng hoảng loạn chao đảo.
Họ đâu đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ? Kiểu phảy tay nhấc chân đã có thể lật nhào sóng nước, khiến nước hồ lật đổ, làm rung chuyển bốn bề, đây có còn là sức mạnh mà một con người sở hữu nữa hay không?
Mặc dù ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh cũng kinh ngạc, nhưng cũng xem như có thể giữ được bình tĩnh. Vì dù sao họ cũng từng chứng kiến sự oai phong tuyệt thế của Diệp Thiên trên đỉnh núi Phi Vũ. Nhưng Tiêu Tường thì không giấu nổi sự kinh hoàng, đôi đồng tử không ngừng run lên.
Cô ta chỉ thường nghe Tiêu Ngọc Khanh nói về võ thuật cực đỉnh mạnh mẽ như thế nào, nhân vật đứng đầu trong bảng xếp hạng hàng đầu của Hoa Hạ đáng sợ ra sao, nhưng tất cả những điều đó chỉ có thể hình dung trong đầu, đâu thể sánh được với sự kinh hoàng mà lúc này đây cô ta tận mắt chứng kiến?
Diệp Thiên là số một trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, cô ta cũng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần rằng Diệp Lăng Thiên mạnh đến mức nào, nhưng bất kỳ sự tưởng tượng nào cũng đều không sánh được với từng chiêu thức của Diệp Thiên. Đó là sức mạnh thực sự gây chấn động bốn phương. Cái gì mà tiền bạc quyền lực, những thứ này chẳng hề ăn nhằm gì so với sức mạnh ấy.
Cô ta nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta rất khinh thường Diệp Thiên, thậm chí còn thầm chế nhạo cậu. Lúc đó cô ta còn cười thầm vì hai người Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ lại gần gũi với cậu ta như vậy, cứ như kiểu coi cậu ta là trung tâm vậy.
Nhưng lúc này, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao Diệp Thiên lại có thể khiến Cố Giai Lệ, một tài năng âm nhạc lại mê mệt đến như vậy.
Diệp Thiên còn trẻ đã nổi danh Hoa Hạ, lại sở hữu sức mạnh như vậy, e rằng một giai nhân tuyệt thế cũng khó lòng không tơ tưởng về cậu!
Tiêu Ngọc Khanh đã hoàn toàn câm nín từ lâu, không thể thốt ra được lời nào nữa. Trước đây ông ta còn cho rằng lần này viện trọng tài sẽ xử lý Diệp Thiên. Nhưng bảy trọng tài viên đã chết mất ba người, lúc này ông ta mới hiểu được rằng đây không phải là một cuộc vây giết, mà là cuộc tàn sát của Diệp Thiên đối với bảy người kia.
Ba trọng tài viên đã chết, bốn người còn lại đều trở nên rối loạn. Evelyn thậm chí cảm thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ ra bà ta không nên đến đây tham gia vào vũng nước đục này.
Đôi mắt xanh biếc của White run lên kịch liệt, ông ta phất tay một cái ra ngay quyết định.
“Mọi người, Diệp Lăng Thiên quá mạnh, chúng ta rút lui trước, mau rời khỏi nơi này!”
Vừa dứt lời, ông ta định lủi đi, Evelyn cùng Taylor cũng đang chuẩn bị bay đi, nhưng một cánh tay đột nhiên chặn lại trước mặt họ.
“Ông…”
Ba người họ nhìn người trước mặt với vẻ mặt khó hiểu, người đang ngăn họ lại chính là Chiến thần giấu mặt trước đó chưa từng ra tay.
Mặc dù Chiến thần giấu mặt vẫn chưa ra tay, nhưng ông ta lại có địa vị cao nhất trong bảy người. Dưới lớp mặt nạ không thể nhìn rõ mặt ông ta mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông ta: “Chạy trốn ư? Vô dụng thôi!”
“Diệp Lăng thiên đã nổi lên sát ý. Đêm nay không ai trong chúng ta có thể chạy thoát được, chỉ có thể tử chiến thôi!”