“Lẽ nào cậu ta có người chống lưng phía sau?”.
Đúng lúc Đồ Vô Ý còn đang thắc mắc, thì Âm Quỷ lại lên tiếng tiếp.
Hai mắt ông ta nheo lại nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của Diệp Thiên, một người xưa nay luôn thận trọng như ông ta nhất thời không ra tay luôn.
Ông ta thi triển thuật cảm ứng bên trong cổ thuật, cảm nhận từ từ cơ thể
Diệp Thiên, nhưng cho dù ông ta có thăm dò như thê nào, ông ta vẫn không thể thấy một chút dao động nào về sức mạnh trên người Diệp Thiên, Diệp Thiên căn bản không có hơi thở của một cao thủ võ thuật.
“Lẽ nào cậu ta là một cao thủ đỉnh cao giấu tài? Không thể nào, cho dù là chí tôn võ thuật cũng chưa chắc đã che giấu được hơi thở một cách hoàn hảo như vậy, cậu ta cũng ít tuổi, mới chỉ 17,18 tuổi, sao có thể làm được chứ?”
Âm Quỷ thầm lắc đầu, muốn đạt được cảnh giới đó thì chỉ có những người ở cấp như “Tứ Tuyệt” mới có thể làm được, những chí tôn võ thuật còn lại tuyệt đối không thể nào che giấu được hơi thở giỏi như vậy. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
“Thằng ranh, mày đang giả ma giả quỷ đấy à? Khi Âm Quỷ tao tung hoành giới võ thuật Hoa Hạ thì e rằng mày còn chưa ra đời đâu, dựa vào mày
ông ta chỉ coi Diệp Thiên như một kè cứng đầu không chút tu vi nào, nhưng lại thích dùng lời lẽ dọa nạt người khác, kiểu thủ đoạn này ông ta đã gặp nhiều rồi.
Hơn nữa với thực lực của ông ta, nhìn khắp Hoa Hạ, số người có thể giết được ông ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người đó đều là những cao thủ chí tôn võ thuật có thực lực tuyệt đỉnh, Diệp Thiên chỉ là một thiếu niên yếu đuối, ông ta có gì phải sợ?
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chỉ giơ một ngón tay ra.
“Để giết ông, tôi chỉ cần một chưởng!”.
Tất cả mọi người ngay lập tức chìm trong im lặng, ai ai cũng đều cho rằng Diệp Thiên nhất định là điên rồi. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Những võ giả nội gia như Đồ Vô Ý
và Cát Khắc Bác Nhã đều lắc đầu, với thực lực của Âm Quỷ, muốn dùng một chưởng giết chết ông ta thì e rằng cả giới võ thuật Hoa Hạ cũng chỉ có mấy người thuộc “Tứ Tuyệt”, nhưng Diệp Thiên lại nói một cách tự nhiên như vậy, đúng là khiến bọn họ phải dở khóc dở cười.
Âm Quỷ đã không nhẫn nại được nữa, trong ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.
“Tao lại muốn xem xem mày giết tao kiểu gì!”.
Nói dứt, ông ta nhảy một bước dài, ngay lập tức đến trước mặt Diệp Thiên.
Lòng bàn tay đen xì mang theo luồng gió cực mạnh lấy từ trong không khí.
“Là Hắc Vu Thủ!”.
Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh cùng thốt lên, Hắc Vu Thủ này là tuyệt học trấn giữ môn phái của Âm Khôi
Tông bọn họ, ba mươi năm trước Âm Quỷ đã dày công tu luyện, bây giờ đã lên đến cấp cao nhất.
Ông ta thi triển Hắc Vu Thủ với Diệp Thiên, rõ ràng là muốn giết chết Diệp Thiên không chút nể nang, đến Đồ Vô Ý đang bị thương nặng cũng phải hít sâu một hơi, nếu vừa rồi Âm Quỷ đánh ông ta bằng cú này, thì ông ta đã chết lâu rồi.
“Tên này đúng là tự tìm đến cái chết!”.
Mặt mày Cát Khắc Tú Uyển tái nhợt, tuy cô ta ghét Diệp Thiên, nhưng cũng không nỡ nhìn cảnh tượng Diệp Thiên bị một chưởng của Âm Quỷ làm cho tan xương nát thịt.
Bàn tay mang theo luồng gió tấn công tới, luồng gió phần phật phía trước người Diệp Thiên, khói đen mù mịt chuẩn bị bao trùm lấy cậu, nhưng mặt cậu vẫn không biến sắc.
Khi bàn tay Âm Quỷ chuẩn bị đập vào ngực Diệp Thiên, cậu mới từ từ giơ tay ra.
“Bụp!”.
Một tiếng va chạm lớn, giống như bóng bay bị một chiếc kim chọc vào, bàn tay của Diệp Thiên đã đánh vào bàn tay của Âm Quỷ.
Cảnh tượng mọi người cho rằng Diệp Thiên sẽ bị Âm Quỷ đánh cho tan xương nát thịt ngay tại trận đã không xảy ra, ngược lại cơ thể Âm Quỷ co giật một cái, rồi lùi mạnh về phía sau hơn mười trượng, mỗi một bước đều để lại vết chân hằn sâu.
Hai mắt ông ta trỢn tròn, mang theo vẻ không dám tin.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Ông ta lẩm bẩm một tiếng, gần như câu nói này được nói ra đã rút hết toàn bộ sức lực của ông ta.
Hắc Vu Thủ của ông ta đã tu luyện
đến mức độ vượt quá cả người sáng tạo ra nó, cho dù là đại trưởng lão của Âm Khôi Tông cũng bị một chưởng này của ông ta đánh xuyên qua ngực mà chết.
Nhưng ông ta dốc toàn sức lực đánh một chưởng, lại bị một cậu thiếu niên hóa giải một cách đơn giản như vậy?
Khoảnh khắc tiếp xúc với bàn tay của Diệp Thiên, ông ta cảm nhận được một sức mạnh như dời non lấp biển ập đến cánh tay ông ta, không chỉ áp chế được toàn bộ nội lực của ông ta, mà còn xuyên khắp chân tay ông ta, đi vào thẳng lục phủ ngũ tạng.