“Xoẹt!”
Cậu ta vọt lên một bước, biến thành một bóng đen xông ra, bàn tay vỗ mạnh về phía vai Diệp Thiên. Cậu ta muốn tung một chưởng ép chết Diệp Thiên nên đã vận khí lên lòng bàn tay.
“Vù!”
Chính vào lúc lòng bàn tay của cậu ta còn cách Diệp Thiên một chút thì cậu ta chợt cảm thấy trong lòng bàn tay như có một bức tường khí cực mạnh vỗ ngược lại, khiến cho nội lực của cậu ta bị tản đi hết.
“Phụt!”
Cậu ta lập tức ói ra máu, bay về phía sau hơn trăm thước, đập vào dãy bàn ăn và trượt dài tới góc tường.
“Làm sao có thể, làm sao có thể chứ? Võ mạch của tôi….võ mạch của tôi?”
Khóe miệng Tiêu Chí Lâm chảy máu, lúc này cậu ta không để tâm được đến chuyện này nữa, mà điên cuồng nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt mang vẻ hoảng sợ và sự khó tin.
Cho tới bây giờ, cậu ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ ập tới, không chỉ đánh bay mình mà còn trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, phá vỡ huyết mạch võ đạo của mình, thậm chí đan điền cũng nát. Nội công cậu ta tu luyện hơn chục năm đã hoàn toàn tiêu tan.
Nói cách khác, cậu ta đã mất hết võ công chỉ trong chốc lát!
“Ớ?”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Khanh chợt thay đổi, theo như ông ta thấy thì Tiêu Chí Lâm muốn đánh bại Diệp Thiên chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng kết quả lúc này lại khiến ông ta vô cùng bất ngờ.
Vừa rồi, đương nhiên ông ta cảm giác được một luồng nội lực mạnh mẽ bao phủ nửa không gian, đó chính là dấu vết của Tụ Khí Thành Canh!
Ông ta không có thời gian để suy nghĩ nữa mà xoay người lại, dịch chuyển chớp mắt đến bên cạnh Tiêu Chí Lâm.
Vừa nắm lấy cổ tay Tiêu Chí Lâm, dùng nội lực để thăm dò thì sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Là cậu đã phế bỏ võ mạch của Chí Lâm?”
Hai mắt ông ta dữ dội, phẫn uất cùng cực, Tiêu Chí Lâm chính huyết mạch của nhà họ Tiêu, là hi vọng tương lai của nhà họ Tiêu. Có thể nói đó là người mà ông ta đã dốc hết tâm sức để bồi dưỡng.
Nhưng lúc này, võ công của Tiêu Chí Lâm đã bị hủy hoại, võ mạch của cậu ta đã bị đứt, nội lực cũng cạn kiệt, điều này tương đương với việc đã hủy hoại tương lai của nhà họ Tiêu.
“Khốn kiếp, nạp mạng đi!”
Tiêu Ngọc Khanh vô cùng tức giận, tuy trời không nổi gió nhưng quần áo lay động, toàn bộ không khí xung quanh bị bao trùm dưới một luồng áp lực.
Ông ta giậm chân, cả mặt đất run lên, ông ta đã vọt ra ngoài, chớp mắt đã vọt đi một khoảng cách hơn trăm thước, giáng về phía Diệp Thiên một đấm.
Khi ông ta tung chưởng thì gió lớn ập đến, bàn ghế đều bị lật tung mạnh mẽ, như thể một khẩu pháo hạng nặng phóng ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy cả người đều bị sức mạnh vô cùng mạnh mẽ kia áp đảo, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Đây chính là sự đáng sợ của Phi Thiên Ma Hổ.
Tiêu Ngọc Khanh tung ra một cú đấm, nhưng Diệp Thiên vẫn dẫn ba cô gái đi mà không thèm ngoái đầu nhìn lại, cậu chỉ vảy tay ra sau và tung một chưởng.
“Bùm!”
Có một tiếng động nhẹ phát ra trong không khí, Tiêu Ngọc Khanh đang ở trên không, sắc mặt chợt thay đổi, một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới khiến toàn bộ nội lực ở tay ông ta bị đẩy ngược lại.
Bản thân ông ta cũng bị hất ngược, bay lùi lại phía sau, giẫm lên sàn năm bước liên tiếp rồi mới giữ vững được cơ thể. Mỗi bước lùi đều để lại dấu chân sâu nửa inch trên sàn và bậc thang.
Cơn thịnh nộ trước đây của ông ta đã biến thành một cú sốc không thể tưởng tượng được, thực sự là không thể tin nổi.
Thực lực của ông ta hiện giờ có nhìn ra khắp Hoa Hạ cũng chỉ có không quá bốn người, và chỉ có một hai người có thể áp chế được ông ta. Thế nhưng Diệp Thiên chỉ tùy tiện tung một chưởng đã có thể đẩy lùi ông ta?
Đôi mắt ông ta rúng động và giọng nói trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Tiêu Tường ngồi yên tại chỗ, khi nhìn thấy Tiêu Chí Lâm đột nhiên bay lộn ngược và nôn ra máu tươi, cô ta liền đứng phắt lên, ánh mắt đầy sự kinh hãi.
Tiếp sau đó, Tiêu Ngọc Khanh lại bay ra, ấn lòng bàn tay về phía Diệp Thiên từ trên không trung, cô ta gần như cho rằng Diệp Thiên đang ở trong tình thế sinh tử, nhưng chuyện xảy ra trong khoảnh khắc sau đó thì cả đời cô ta cũng không thể nào quên được.
Tiêu Ngọc Khanh, vị vương giả ẩn dật nắm giữ dòng họ Tiêu, vị siêu cao thủ từng trấn áp toàn bộ Kiềm Tây với tên gọi Phi Thiên Ma Hổ lại bị một chưởng của Diệp Thiên dễ dàng đẩy lùi ư?
Trong mắt cô ta hiện lên một sự kinh hãi không gì sánh được, cô ta chỉ cảm thấy thế giới trước mặt mình như bị bóp méo. Có sao thì cô ta cũng không thể hiểu được tại sao Diệp Thiên lại có thể chống lại được Tiêu Ngọc Khanh và còn đẩy lùi được ông ấy?
Trong chớp nhoáng, Tiêu Ngọc Khanh đã phải lùi lại ba bước, để lại dấu chân sâu nửa inch trên sàn. Sự kinh ngạc của ông ta so với Tiêu Tường chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh.
Sự tu luyện của ông ta gần như bất khả chiến bại ở Hoa Hạ, chỉ có vài ba người có thể khiến ông ta coi trọng, và chỉ có hai người đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ mới khiến ông ta kiêng dè. Vậy mà bây giờ một thiếu niên lại có thể trấn áp ông ta chỉ với một chưởng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Đôi mắt ông ta mở to và biểu cảm cô đọng đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên ông ta để lộ biểu cảm không thể kiểm soát được mọi thứ kể từ khi ông ta xuất hiện ở chốn võ đạo.
Diệp Thiên không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ thờ ơ liếc nhìn vệ sĩ nhà họ Tiêu đang cầm súng trước mặt.
“Tự ông kêu đám chó nhà họ Tiêu các ông cút đi, hay là để tôi phải ra tay đây?”