Nhưng lúc này ông ta không dám thừa nhận mà cứng đầu nói tiếp: “Đây chỉ là lời nói một phía của cậu thôi, ai có thể chứng minh chứ?”
Diệp Thiên cười khẩy, không nhận và cũng không phản bác. Chính lúc này, Tô Mộ Nhu vẫn luôn giữ im lặng chợt lên tiếng.
"Thiếu tá Hứa, chuyện này lúc đó chúng tôi đều tận mắt chứng kiến, quả đúng là Hứa Thuần Canh động thủ trước. Lạc Tư Đồ thì dẫn đầu đám người kia công kích Diệp…giáo quan Diệp. Ngoài tôi ra, lúc đó còn có rất nhiều người của nhà họ Tiêu và đám thanh niên của Côn Thành đều có thể làm chứng. Chỉ cần điều tra một chút là rõ ngay!”
Tô Mộ Nhu không hổ danh là viên ngọc minh châu của nhà họ Tiêu. Lúc này biết rõ phải đứng về phía nào. Cô ta vừa dứt lời thì không khí ở đó chợt sục sôi.
Ánh mắt của Hứa Lương và Lạc Minh Thư chết trân tại chỗ. Họ biết thời thế đã qua, Thẩm Lập Niên và Hoàng Quốc Thắng cũng ngây ra như khúc gỗ, hồi lâu cũng không phản ứng gì.
Họ liên thủ với nhau chỉ vì muốn báo thù cho con trai mình, ai ngờ chính vào lúc mọi người dốc hết sức lực, thậm chí Hứa Lương còn mang cả quân đội trang bị vũ khí đến, thì lại không thể động được vào một góc của núi Thái Sơn. Còn Diệp Thiên thì chính là ngọn núi sức nặng vô song đó.
Những người trước đó còn đang nghĩ rằng Diệp Thiên lần này chết chắc thì đều thay đổi thái độ. Họ lại nhìn bốn người Lạc Minh Thư với vẻ ‘vui mừng khi thấy người khác gặp nạn’.
Ngày trước Diệp Thiên đã chà đạp nhà họ Phùng ở Kiềm Tây, ngay cả Thế Giới Hắc Ám cũng thảm bại trong tay cậu, có thể thấy thủ đoạn của cậu đanh thép, đẫm máu như thế nào!
Họ đều rất rõ, tiếp theo đây, bốn người kia chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Diệp Thiên!
“Trước đó ông nói tôi là ra tay tàn bạo, cố tình đánh người khác bị thương, còn cho người bắt tôi về quy án, bây giờ, ông có dám nói lại một lần nữa không?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên nhìn thẳng về phía Hứa Lương, lạnh lùng đến đáng sợ, khiến Hứa Lương như rơi vào hố băng.
“Giáo quan Diệp, chuyện này… là tôi nhất thời không điều tra, là tôi đã tắc trách, mong cậu giơ cao đánh khẽ, cho tôi một cơ hội!”.
Lần này Hứa Lương đã sợ hoàn toàn.
Ông ta ở tỉnh Vân cũng coi như là một người có tiền đồ vô lượng, tương lai vô cùng sáng sủa, nhưng lại quá nuông chiều con trai, mới dẫn đến việc ông ta đưa ra quyết định hồ đồ ngày hôm nay.
Ông ta biết chuyện hôm nay đủ để khiến cho sự nghiệp quân đội của ông ta kết thúc tại đây thậm chí còn bị đẩy vào tù ngục.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, rồi không quan tâm.
Thôi Vinh Nguyên ở bên cạnh hiểu ý, lập tức nói to lên.
“Hứa Lương, Hứa Thuần Canh con trai anh có ý đồ làm tổn thương tổng giáo quan của Long Nhận, phạm phải tội lớn!”.
“Mà anh lại là trụ cột quốc gia, biết luật pháp còn phạm vào, thậm chí lạm dụng quyền chức, tùy tiện điều động đội ngũ, anh có biết như vậy là phạm tội gì không?”.
Hứa Lương đơ người tại chỗ, sắc mặt tái mét, cục diện như vậy cho dù ông ta có vắt kiệt sức tưởng tượng cũng không bao giờ nghĩ lại xảy ra!
Ánh mắt Diệp Thiên dịch chuyển khỏi người ông ta, nhìn sang phía Lạc Minh Thư, Thẩm Lập Niên, Hoàng Quốc Thắng, biểu cảm không chút dao động.