Diệp Thiên không hề biết tình hình gió nổi mây vần của thế giới lúc này, cậu vẫn đang nghỉ ngơi ở hồ bơi trung tâm khách sạn Yellen. Trong vòng ba ngày, khí tức của cậu không ngừng hồi phục, sức mạnh tinh thần cũng càng lúc càng hùng hậu, chỉ còn cách đỉnh cao một bước.
Cậu ngâm mình trong hồ nước, chỉ mặc một chiếc quần đùi phương Tây. Đàm Băng Băng chậm rãi đi từ vườn hoa tới, nhìn thấy thân thể cường tráng của Diệp Thiên, gò má hơi nóng lên.
Cô ta bình ổn tâm trạng, sau đó mới nói với Diệp Thiên: “Chủ nhân, có người muốn gặp cậu!”.
Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ có giọng nói vang lên.
“Nhóm Tiểu Tề đã về Hoa Hạ, Kỷ Nhược Tuyết cũng đã tiếp tục đi lưu diễn, còn ai muốn gặp tôi nữa?”.
Đàm Băng Băng ngồi bên hồ bơi, vốc một vốc nước trong lên, nhỏ lên vai Diệp Thiên theo tiết tấu, sau đó mới trả lời: “Là người của chính phủ Hoa Hạ, nói rõ muốn gặp cậu. Cô ấy còn nói cô ấy là con gái của tướng Lương Long Đình, mong cậu gặp cô ấy một lần, cô ấy có chuyện cần nói với cậu!”.
“Ồ? Con gái của tướng Lương sao?”.
Diệp Thiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy.
Cậu vẫn có chút thiện cảm với Lương Long Đình, dù sao ông ta cũng đã ra mặt vì cậu mấy lần.
Mặc dù vào những lúc như thế, ngay cả khi Lương Long Đình không xuất hiện, không ra mặt vì cậu, cậu cũng có thể giải quyết, nhưng khó tránh khỏi phải đại khai sát giới, rắc rối nhiều thứ. Vậy nên cậu vẫn mang lòng kính nể Lương Long Đình.
Cậu nghe nói là con gái của Lương Long Đình, thế là cũng không định chậm trễ, lập tức rời khỏi hồ bơi. Nước trên cơ thể giống như bị thứ gì làm bốc hơi, hơi nước lan tỏa.
“Đi thôi, đi gặp cô ấy xem!”.
Một người có thể không ngại nghìn dặm xa xôi từ Hoa Hạ chạy đến Trung Đông tìm cậu, tin rằng sự việc không đơn giản. Cậu quấn áo tắm vào, để lộ lồng ngực rắn chắn, sải bước ra ngoài cửa.
Trước phòng tổng thống của khách sạn Yellen, một cô gái thành khẩn đứng đó, vóc người cao thẳng, động tác đúng mực, vừa nhìn đã biết được sự giáo dục của một gia đình tốt đẹp. Trong ánh mắt, bước đi của cô ta mơ hồ lộ ra khí chất đặc biệt chỉ có ở quân nhân, chính là con gái của Lương Long Đình, Lương Thi Vận.
Cô ta đứng trước cửa, nhìn đồng hồ, đầu mày hơi nhíu lại. Từ khi cô ta đến đây đã đứng đợi nửa tiếng đồng hồ. Với thân phận của cô ta, ở khắp Hoa Hạ, người có thể khiến cô ta đợi nửa tiếng như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng người mà cô ta đang chờ lúc này quả thật không hề tầm thường. Dù trong lòng cô ta có chút tức giận, nhưng vì lòng hiếu kì và việc quan trọng mình đang đảm nhận, cô ta không đợi không được.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, nghe tiếng bước chân có quy luật của Diệp Thiên, cô ta quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo tắm, để ngực trần đi tới.
Gương mặt của thanh niên tuấn tú vô cùng, đôi mắt sâu như sao trời, bước chân vững vàng, thể hình mạnh mẽ. Nhưng lúc này cậu lại đang mặc áo tắm, quần áo xộc xệch, đi chân trần làm tăng thêm sự lưu manh, khiến một người xuất thân từ gia đình quân nhân như cô ta có chút không thích ứng được.
“Lẽ nào cậu ta là tướng Diệp, Diệp Lăng Thiên?”.
Cô ta âm thầm suy đoán, còn Diệp Thiên thì đã lên tiếng.
“Cô Lương, để cô chờ lâu rồi”.
Diệp Thiên nói giọng bình thản, lời ít ý nhiều, khiến Lương Thi Vận hơi sửng sốt.
Mặc dù cảm thấy cách ăn mặc của Diệp Thiên lúc này hơi quái dị, nhưng Lương Thi Vận vẫn chỉnh đốn tinh thần, gật đầu tỏ ý với Diệp Thiên.
“Xin chào tướng Diệp, tôi là Lương Thi Vận, nhân viên tình báo của quân đội tỉnh Xuyên”.
Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, vừa vung tay, cửa phòng đã mở ra.
“Mời!”.
Diệp Thiên thốt ra một chữ, đi thẳng đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống những kiến trúc xung quanh Yellen, trong mắt lộ ra sự sâu sắc như đế vương, mơ hồ toát ra vẻ ngạo nghễ của người đứng trên cao.
Lần này, một mình cậu lật nhào mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh ở Trung Đông, phá tan nghìn quân, khiến tâm cảnh của cậu lại có bước tiến không nhỏ.
Lương Thi Vận đi theo vào, Diệp Thiên chậm rãi quay người lại, chìa tay với cô ta.
“Mời ngồi!”.
Lương Thi Vận gật đầu, ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên. Diệp Thiên mặc áo tắm, ánh mắt hờ hững, không biểu lộ điều gì đặc biệt với một Lương Thi Vận giống nữ anh hùng đó. Cậu ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng không chớp mắt.
Đàm Băng Băng bắt đầu thu xếp đồ đạc, pha trà cho hai người.
“Cô Lương, không biết cô không quản nghìn dặm xa xôi từ Hoa Hạ đến Yellen tìm tôi là vì chuyện gì?”.
Diệp Thiên dựa vào ghế, mỉm cười mở lời.
Lương Thi Vận ôm theo một chiếc máy tính xách tay, cô ta vừa mở máy tính lên vừa nói: “Tướng Diệp, chuyện xảy ra trên mạng lần này chắc anh cũng biết rồi nhỉ?”.
Diệp Thiên bình tĩnh nói: “Cô nói tới video đang được lan truyền trên mạng đó sao?”.
Lương Thi Vận gật đầu, nói tiếp: “Video đó bắt nguồn từ trang web Cao thủ quốc tế, nhưng trong vòng hai tiếng đồng hồ sau, có một địa chỉ IP không thể tra rõ đã nén video này, chia làm vô số thời điểm tung lên mạng. Bây giờ không chỉ có cổng thông tin điện tử ở Hoa Hạ, mà cả mạng Internet, các trang web chủ yếu, phương tiện truyền thông mạng xã hội ở những nước khác trên thế giới đều bị video này chiếm top đầu!”.
“Cậu là tướng giỏi của Hoa Hạ, ở Hoa Hạ, chúng tôi đã dùng mạng lưới quan hệ lớn nhất và ban ngành có liên quan cố gắng xóa bỏ, ngăn chặn những video này. Phía chính phủ cũng đã đưa ra câu trả lời khẳng định, thông báo với người dân rằng video đó chỉ là bịa đặt và được chỉnh sửa qua”.
“Chuyện này hi vọng cậu có thể hiểu cho”.
Diệp Thiên không biểu lộ điều gì, chỉ nhún vai.
“Chuyện này chính phủ quyết định là được, tôi ủng hộ quyết định của chính phủ”.
Cậu hiểu rõ, nếu nhà nước thừa nhận tính chân thực của video này thì đồng nghĩa sẽ khiến võ giả lộ diện trước công chúng, rất có khả năng sẽ gây ra khủng hoảng quy mô lớn.
Thử hỏi thế giới đang yên bình đột nhiên xuất hiện một nhóm người có thể chống lại quân đội, lay động vũ khí hiện đại hóa, người dân vốn đã quen với cuộc sống bình thường sẽ bị sốc đến thế nào?
“Lần này cô tìm tôi chắc không phải vì chuyện này nhỉ?”.
Đàm Băng Băng bưng nước trà lên, Diệp Thiên nhấp một ngụm trà Mao Tiêm cực phẩm, sau đó hỏi.
“Vâng!”.
Lương Thi Vận thao tác trên máy tính một hồi, đăng nhập vào một trang web, sau đó quay màn hình sang cho Diệp Thiên xem.
“Tướng Diệp, cậu xem!”.
Diệp Thiên nhìn lướt qua, đó là logo của trang web Cao thủ quốc tế, mà phía trên cùng trang web có một banner đỏ chót vô cùng bắt mắt, chữ to màu vàng lại càng chói mắt.
“The King?”, Diệp Thiên nheo mắt lại: “Đây là cái gì?”.
Lương Thi Vận ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc: “Hai ngày trước, banner đó đột nhiên xuất hiện ở trang web Cao thủ quốc tế. Ban ngành liên quan của chúng tôi đã sử dụng mọi nguồn tài nguyên và thông tin để điều tra tin tức về chiếc banner này!”.
“Ngày hôm qua, chúng tôi đã lấy được thông tin của chiếc banner này từ thủ lĩnh Ám Bộ. The King đại diện cho bảng xếp hạng vương cấp!”.
“Đó là bảng xếp hạng từng liệt kê các cao thủ vương cấp đương thời, còn hơn cả bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Lần gần nhất nó xuất hiện là vào một trăm hai mươi năm trước!”.
“Bảng xếp hạng vương cấp”, Diệp Thiên hơi trầm tư, lần đầu tiên vẻ mặt có thay đổi.
“Lần này tôi đến tìm cậu là vì bảng xếp hạng vương cấp!”.
Lương Thi Vận vừa nói vừa thao tác, mở link banner đó ra.
Trang web chuyển đổi, hiện ra một giao diện mang sắc màu cổ xưa, đó là nội dung của bảng xếp hạng vương cấp.
Trên đó trống trơn, cả trang chỉ có bảy chữ lớn vô cùng bắt mắt, viết bằng chữ Hoa Hạ.
Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên!
Duy nhất trên bảng xếp hạng vương cấp!
Chương 667: Trận chiến sắp sửa bắt đầu
“Đây là…?”
Diệp Thiên chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thấy nội dung trên đó mà cũng bất ngờ.
Ban đầu khi cậu ở đồi núi Bắc Áo, dùng một trận chiến để kinh động thiên hạ, hạ gục Cuồng Thần Gaudreau đứng đầu và trưởng thẩm phán của viện trọng tài đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Trang web võ giả quốc tế công bố bảng xếp hạng thế giới mới, cậu trở thành người đứng đầu, đã vậy còn là bảng xếp hạng khả năng chiến đấu duy nhất trên thế giới.
Thế mà bây giờ, một danh sách từng xuất hiện vào một trăm hai mươi năm trước đột nhiên hiện ra trước mắt thế giới. Không chỉ có vậy, trên danh sách này chỉ viết tên của một mình cậu, điều này không khỏi khiến cậu trầm tư suy nghĩ.
Người chủ đứng sau trang web võ giả quốc tế này rốt cuộc có dụng ý gì?
“Tướng Diệp!”, Lương Thi Vận đóng máy tính lại, giọng nói có phần cảm khái: “Theo lời của thủ lĩnh Ám Bộ thì vương bảng này từng liệt kê đủ hai mươi vị vương bảng, mỗi người đều là sự tồn tại có thể xưng vương xưng bá trên thế giới hàng trăm năm trước!”
“Mà bây giờ vương bảng tái hiện, nhưng chỉ có tên một mình anh, lẽ nào anh không thấy kỳ lạ à?”
Diệp Thiên chống cằm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Có điều gì thì cứ nói thẳng đi!”
Lương Thi Vận tỏ ra nghiêm túc, trầm giọng nói: “Lần này tôi đến đây là thay mặt cho chính phủ, cũng nhận được ủy thác từ thủ lĩnh Ám Bộ!”
“Trên vương bảng này chỉ có tên của một mình anh, đây là vinh hạnh vô cùng lớn, nhưng đồng thời cũng dự báo cho mối nguy hiểm cực độ!”
“Từ hôm nay trở đi, tất cả cao thủ vương cấp còn tồn tại trên thế giới sẽ coi anh như cái gai trong mắt, coi anh là kẻ địch lớn nhất!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt anh, nhưng Diệp Thiên vẫn chỉ mỉm cười điềm nhiên.
“Về điều này, tôi biết rất rõ!”
Ánh mắt cậu rất hững hờ.
“Người chủ đứng sau trang web võ giả quốc tế này muốn biến tôi thành tấm bia ngắm, muốn để tôi trở thành kẻ thù chung của tất cả cao thủ vương cấp, để tôi làm con chim đi đầu, chết trước!”
“Hắn ta đặt tôi ở vị trí duy nhất của vương bảng, không chỉ có các vương cấp trên thế giới, đến cả các quốc gia cũng sẽ nhắm vào tôi như mục tiêu hàng đầu!”
“Một khi võ giả nào đó có thể đối đầu với quân đội hay uy hiếp hệ thống vũ khí hiện đại hóa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, mục tiêu hàng đầu của các nước lớn là tiêu diệt kẻ đó. Bởi vì họ muốn một thế giới mà một mình họ có thể điều khiển được trật tự, chứ không phải một thế giới quay về với thời đại võ giả vương cấp thống trị thêm lần nữa!”
Ánh mắt nghiêm nghị, Diệp Thiên nói tiếp: “Lần này một mình tôi hạ gục được mười máy bay tốc chiến siêu âm, tương đương với việc tuyên chiến cùng tất cả võ giả trên thế giới. Võ nhập chí cực, có thể đối đầu cùng quân đội!”
“Những cao thủ vương cấp từng ẩn thế lánh đời trước đó sẽ lặng lẽ xuất đầu lộ diện, chưa biết chừng còn khiến cả thế giới sôi sục một phen”.
“Đây chính là điều mà các cường quốc e ngại nhất, họ muốn duy trì trật tự vốn có, chèn ép đám cao thủ vương cấp đang rục rịch, thì chỉ có thể biến tôi thành mục tiêu hàng đầu, giết gà dọa khỉ!”
“Nếu trước đó tôi bước lên vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã đem đến suy nghĩ này cho các cường quốc, vậy thì bây giờ tôi xuất hiện trong vương bảng chính là lý do tốt nhất để họ giết tôi cho bằng được!”
“Mà đối với các cao thủ vương cấp nặc danh trên thế giới, giết tôi cũng là nhiệm vụ hàng đầu. Bởi vì chỉ có như thế, họ mới có thể bước lên vương bảng, tuyên bố với thế giới về sự trở lại của họ. Không có gì chứng minh được sức mạnh của họ tốt hơn việc giết tôi!”
Lương Thi Vận ngồi đối diện Diệp Thiên, nghe Diệp Thiên phân tích cục diện hiện tại mà há hốc miệng, cực kỳ kinh ngạc.
Giây phút này đây, cuối cùng cô ta cũng tin rằng chàng thanh niên trước mặt chính là Đế Vương Bất Bại chèn ép thế giới, đối đầu cùng quân đội.
Trong lòng cô ta trào lên cảm giác bội phục vô cùng, Diệp Thiên không chỉ có sức mạnh đáng kinh ngạc làm lay chuyển cả thế giới mà khả năng nắm bắt và phân tích các quy tắc cùng cục diện cũng đạt đến trình độ tinh vi.
Nắm giữ sức mạnh trong lòng, ôm ấp thiên hạ trong lòng, người như thế này mới là mạnh nhất hiện tại!
“Tướng Diệp nói không sai, mà lần này chính phủ ủy thác cho tôi đến, cũng là để tiết lộ một số thông tin cho anh!”
“Quốc gia sẽ ra tay với anh lần này là hợp chúng quốc!”
“Người chủ đứng sau trang web võ giả quốc tế cũng là Hợp chúng quốc!”
Hai thông tin này đối với Đàm Băng Băng mà nói giống như quả bom hạng nặng, làm nước trên mặt hồ bắn tung tóe, khiến cô ta sững sờ.
Cô ta không thể tin nổi, bởi từ khi được xếp hạng vào bảng sát thủ thế giới đến nay, cô ta cũng khá hiểu biết về trang web võ giả quốc tế này, thường xuyên truy cập; nhưng lại chưa từng biết rốt cuộc ai là người đứng sau điều khiển nó.
Bây giờ đây, Lương Thi Vận nói rằng chủ của trang web võ giả quốc tế là Hợp chúng quốc?
Đối với phần đông võ giả mà nói, e rằng đây là tin tức tuyệt mật.
Ánh mắt Diệp Thiên thoáng dao động, nhưng sau đó cậu mỉm cười thản nhiên.
“Tôi cũng dự tính được điều này từ trước rồi!”
“Từ khi tên của tôi xuất hiện trên trang web võ giả quốc tế, người chủ đứng sau lưng nó vẫn luôn từng bước đẩy tôi lên tầm cao mới, để tôi đứng càng cao, đón nhận càng nhiều sự chú ý. Tất cả mọi thứ đều do Hợp chúng quốc ở phía sau xúc tiến tiến hành!”
“Họ sẽ xây dựng cho tôi một hình tượng võ giả vô địch, để tất cả võ giả tân sinh phải ngưỡng vọng, coi tôi như người đứng đầu thế giới. Sau đó, Hợp chúng quốc sẽ dùng thái độ cứng rắn và mạnh mẽ tiêu diệt tôi, như thế là có thể đạt được mục đích chấn nhiếp võ giả trên thế giới, tuyên bố địa vị bá chủ của mình!”
“Trận vây bắt tôi ở biên giới nước Y vào sáu ngày trước cũng là vì mục đích này, tiếc rằng chúng đã tính toán sai khả năng chiến đấu của tôi!”
Lương Thi Vận khẽ đảo mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khổ.
“Hóa ra tất cả mọi thứ đã nằm trong dự liệu của tướng Diệp, tướng Diệp tâm sáng như gương, xem ra chuyến đi của chúng tôi là dư thừa rồi!”
Diệp Thiên nghe vậy, xua xua tay, giơ chén trà lên với Lương Thi Vận.
“Cô Lương không cần nghĩ quá nhiều, tuy rằng tôi có dự đoán trong lòng, nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi!”
“Chính phủ nhờ cô mang tin tức này tới đã chứng minh được suy đoán của tôi, Diệp Thiên vô cùng cảm kích!”
Nói xong, cậu uống cạn chén trà.
Lương Thi Vận cũng bưng chén trà bằng hai tay, đứng dậy hành lễ cùng Diệp Thiên.
“Chén trà này xin cảm ơn tướng Diệp, lần này tôi đến đây thu hoạch phong phú, nhất là có thể tận mắt chứng kiến phong thái của tướng Diệp, đúng là khoan khoái lòng người!”
Cô ta cũng hào sảng như đàn ông, học theo Diệp Thiên, uống một hơi cạn sạch.
Bên dưới khách sạn Yellen, Diệp Thiên tiễn Lương Thi Vận ra tới tận cửa, trước khi đi, Lương Thi Vận thoáng chần chừ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi tướng Diệp, có câu này là do thủ lĩnh Ám Bộ nhờ tôi chuyển lời cho anh. Đây không phải ý của chính phủ, mà là ý tứ cá nhân của thủ lĩnh!”
“Cô nói đi!”, Diệp Thiên đứng lại, đợi cô ta nói tiếp.
“Thủ lĩnh Ám Bộ nói, cao thủ vương cấp hai bên Đông - Tây sắp khai chiến!”
Nói xong câu này, cô ta ngồi vào xe chuyên dụng của khách sạn mà rời đi luôn, để lại Đàm Băng Băng đang khiếp sợ và Diệp Thiên thoáng biến sắc.
“Cậu chủ, lời nói của thủ lĩnh Ám Bộ có ý gì? Chẳng lẽ nói, trận chiến vương cấp sắp nổ ra một lần nữa sao?”
Diệp Thiên không đáp lời, nhưng ánh mắt sáng quắc như đang suy tư điều gì đó.
Một hồi lâu sau, cậu xoay xoay khớp cổ, toét miệng cười.
“Đi thôi nào, thần linh mật tàng, cũng nên đi học hỏi chút!”
Chương 668: Linh tuyền sinh mệnh
“Ào ào!”
Trên sa mạc Gobi, một chiếc xe việt dã lao tới với tốc độ cực nhanh, để lại dấu vết trên sa mạc mênh mông bát ngát, giống như một con rắn đang bơi lội xung khắp nơi!
Trên xe, Diệp Thiên ngồi trên ghế lái phụ, ghế lái chính là tài xế toàn chuyên trách mà những danh gia vọng tộc ở Yellen sắp xếp cho cậu.
Ở băng ghế sau của chiếc xe việt dã, có đầy đủ thức ăn và nước uống, cũng chuẩn bị đầy đủ lốp xe, để những người trên xe có thể ăn uống thoải mái.
Diệp Thiên khẽ nhắm mắt lại, đeo một cặp kính râm dày cộp, giống như du khách đi du lịch sa mạc, trên xe chỉ có cậu và tài xế, Đàm Băng Băng không đi theo.
Sau khi Diệp Thiên nói hướng đi thì liền sai Đàm Băng Băng về Hoa Hạ, để bảo vệ đám người Tề Văn Long về nước an toàn, còn bản thân cậu bắt đầu đi về phía sa mạc vô tận để tìm Thần linh mật tàng Phương Tây trong truyền thuyết.
Một thần linh mật tàng vượt qua vương cấp cũng có sức hấp dẫn không nhỏ đối với Diệp Thiên, cậu rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thần linh Phương Tây mạnh và bí ẩn cỡ nào.
Chiếc xe việt dã đi về phía trước sa mạc, vô số cát vàng bị bánh xe làm lệch hướng, trong nháy mắt toàn bộ sa mạc chỉ còn một mình chiếc xe của Diệp Thiên.
“Hửm?”
Diệp Thiên nhắm nghiền hai mắt từ đầu đến cuối, kính râm che đi ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe việt dã chạy được nửa tiếng, đến hiện tại, tài xế đột nhiên hét lên một tiếng.
“Thưa cậu, hình như trước mặt có người, là một cô gái!”
Tài xế nhìn chằm chằm về phía trước, báo cáo với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói.
“Đừng bận tâm, cô ta đi đường của mình, chúng ta đi đường của chúng ta”
Trên sa mạc mênh mông bát ngát này, có vài du khách kỳ lạ thích đi bộ, đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, giống như người dân của các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất và Ả Rập Xê Út là che mặt nạ đi bộ trong sa mạc, tìm những thức còn sót lại sau khi đãi vàng.
Lần này cậu đến là vì muốn tìm thần linh mật tàng, những người qua đường này dường như không có mối quan hệ gì với cậu.
“Thưa cậu, hình như người kia đang vẫy tay với chúng ta, hơn nữa còn đang đi về phía này”
Giọng nói của tài xế lại vang lên, mang theo chút nghi ngờ.
“Ồ?”, Diệp Thiên đẩy kính râm xuống, khẽ mở mắt.
Phía trước, một cô gái duyên dáng quàng khăn đỏ che mặt đang đi từng bước trên sa mạc, bước chân loạng choạng, cô ấy vẫy tay thật mạnh, dường như muốn nhờ Diệp Thiên và tài xế giúp đỡ.
Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, cô gái này không có chút tu vi nào, là một người hoàn toàn bình thường, hơn nữa trên người còn không mang nhiều nước, cũng không có thiết bị hay dụng cụ gì, chỉ dùng đôi chân trần đi trên sa mạc, cậu không hiểu, rốt cuộc cô gái này làm vậy để làm gì?
Chiếc xe việt dã dừng lại trước mặt cô gái kia, mặc dù che kín mặt nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn thấu cô ta bằng một cái liếc mặt. Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dù hiện giờ trên khuôn mặt đang ửng hồng vì ánh nắng như lửa đốt, nhưng vẫn mang dung mạo tuyệt sắc không hề che dấu, cũng không hề kém cạnh so với Đàm Băng Băng.
Một cô gái nhu mì xinh đẹp thế này đi bộ một mình trên sa mạc, không có ai đi cùng, quả là có chút kỳ lạ.
“Giúp tôi với, xin hãy giúp tôi với, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”
Giọng nói của cô ta mang chút tiếng địa phương của tiếng hán, Diệp Thiên vừa nghe đã phân biệt được, khẩu âm của cô ta có chút âm vị của Đảo Kho Báu, có lẽ là người của Đảo Kho Báu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc, bước đi và hành động của cô ta, chắc chắn cô ta đến từ một nhà giàu có, là một tiểu thư khuê các.
Trung Đông và Đảo Kho Báu cách nhau cả 108000 dặm, tại sao cô ta lại đến đây một mình, để chịu đựng sự giày vò này?
Cô ta vừa la, vừa nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe việt dã, vẻ mặt hiện lên vẻ khẩn cầu.
“Thưa cậu, làm thế nào bây giờ?”
Tài xế không mở cửa xe ngay lập tức, mà quay lại nhìn Diệp Thiên, đoạn đường này Diệp Thiên là người chỉ đạo, có thể để một cô gái lên xe hay không cũng phải hỏi ý kiến của Diệp Thiên.
“Để cô ta lên xe đi”
Diệp Thiên lộ ra vẻ bình tình, gật đầu.
Ở sa mạc Gobi này, giống với mảnh đất sinh tử, Đảo Kho Báu là lãnh thổ của Hoa Hạ, nếu gặp một người Hoa Hạ, cậu nên ra tay cứu giúp.
Tài xế mở cửa xe theo lời cậu, cô gái vội vàng leo lên băng ghế sau. Khi thấy mấy chai nước suối và đồ ăn dự trữ ở ghế sau, cô ta không chút do dự vơ lấy, vừa ăn vừa uống như thể rất lâu rồi chưa ăn no bao giờ.
Diệp Thiên mặc kệ, tài xế lại khởi động xe đi về phía trước, mãi đến 20 phút sau, cô gái mới như thở ra hơi, trề môi, ngọng nghịu nói: “Cảm ơn hai người, tôi đã ở trên sa mạc này năm tiếng đồng hồ rồi, không có nước, cũng không có thức ăn, tôi sắp không chịu được nữa rồi, may mà gặp được hai người”
Giọng điệu của cô ta khá chân thành, tài vế và Diệp Thiên dường như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, nếu như xe việt dã của Diệp Thiên và tài xế không xuất hiện kịp lúc, e rằng cô ta đã không kiên trì thêm được một tiếng nữa, sẽ mệt mỏi ngã xuống sa mạc khốc nhiệt mênh mông vô tận này mất.
Diệp Thiên gối đầu bằng hai tay, ấn ghế dựa xuống thật thấp, cậu không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Một cô gái trói gà không chặt như cô chạy đến sa mạc Gobi làm gì thế? Dù là đi du lịch cũng không giống, cô còn không mang vật tư và thiết bị nữa chứ?”
Cô gái hơi giật mình, sau đó cô ta mới nhận ra thanh niên ngồi trên ghế lái phụ nói tiếng Hoa.
Một lúc sau, cô ta mới bình tĩnh lại, có chút bất lực, kể lại những gì mình trải qua.
Hóa ra cô ta là viên ngọc quý trong tay nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu, một nhà thiết kế trang sức và người mẫu nổi tiếng, lần này một nhóm của bọn họ hai mươi người đến sa mạc này, nhưng năm tiếng trước, nhóm người của bọn họ đột nhiên bị một cơn lốc sa mạc thổi bay.
Một mình cô ta bị cơn lốc sa mạc dồn đến một mô đất bên cạnh, những người còn lại đều biến mất, cô ta đi bộ năm tiếng đồng hồ mà vẫn không gặp được người đi cùng nào, thậm chí còn không thấy người sống nào.
Thiết bị liên lạc, nước uống và mọi thứ đều ở chỗ đồng nghiệp của cô ta, cô ta hoàn toàn không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, chịu đựng cái nóng và cơn khát, cho đến khi gặp được hai người Diệp Thiên.
“Một nhóm của cô có hai mươi người, từ Đảo Kho báu đến sa mạc Trung Đông chỉ để trải nghiệm sức mạnh của lốc xoáy sa mạc à?”
Giọng điệu của Diệp Thiên có chút khinh miệt, cô gái này rõ ràng là có chuyện đặc biệt muốn làm nên mới nhất định phải tới sa mạc này để đạt được mục đích của mình.
Nếu không thì sao lại tập hợp hơn hai mươi người đi cùng nhau đến sa mạc Trung Đông này được?
Cô gái biết Diệp Thiên đã đọc được thông tin trong lời nói của cô ta, sau khi cân nhắc một hồi cô ta mới nói: “Thật ra, hai mươi người kia đều là vệ sĩ ưu tú do nhà họ Tần của tôi phái tới, lần này tôi đưa bọn họ tới đây vì lời đồn, rằng ở sa mạc Trung Đông này có một ốc đảo yên bình dễ chịu, phong cảnh thơ mộng, một người từng uống nước ở ốc đảo đó, sau đó bệnh tật biến mất, tuổi thọ kéo dài thêm mười năm!”
“Lần này tôi tới đây là để lần theo truyền thuyết này, vì tôi muốn tìm nguồn nước kéo dài sinh mệnh trong truyền thuyết này cho người ông sắp qua đời của tôi!”
Diệp Thiên nghe thấy, đồng tử hơi co lại, trong lòng khẽ run.
“Nước kéo dài sinh mệnh? Chẳng lẽ cô đang nói đến Linh Tuyền Sinh Mệnh?”
Chương 669: Sa mạc vô tận
“Lẽ nào là Linh Tuyền Sinh Mệnh?”.
Nghe thấy cô gái miêu tả, trong lòng Diệp Thiên hơi dao động, cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi uống một ngụm nước suối, bệnh sẽ được trị tận gốc, còn kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, nước suối này hiệu quả còn mạnh hơn cả Tẩy Túy Đan mà bọn họ đang nghiên cứu, hơn nữa còn nhanh và có tác dụng trực tiếp hơn cả Tẩy Túy Đan, có thể hoạt hóa tế bào trong cơ thể, làm cho con người có thể kéo dài được tuổi thọ.
Hiệu quả như vậy chỉ có là Linh Tuyền Sinh Mệnh trong truyền thuyết mơi có thể làm được!
Linh Tuyền Sinh Mệnh, Diệp Thiên cũng từng đọc nhiều trong sách cổ, nhưng cậu chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy, bây giờ nghe cô gái kể, hình như trong sa mạc này có tồn tại Linh Tuyền Sinh Mệnh thật.
Nếu có được Linh Tuyền Sinh Mệnh, Diệp Thiên chỉ cần ngâm mình trong đó bảy ngày, sức mạnh cơ bắp của cậu cũng như mức độ hoạt hóa tế bào sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần bây giờ, có thể siêu thoát khỏi Phệ Thiên Chi Thể, và đạt thẳng tới cấp độ của Phệ Thiên Thánh Thể.
Tuy trong lòng cậu hơi dao động, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cậu nhẹ nhàng nói: “Cũng có nghĩa là bây giờ cô và đội vệ sĩ kia của cô hoàn toàn lạc nhau và không thể liên hệ được nữa sao?”.
Cậu khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy cô gái đã buông mạng mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp, cậu không hề dao động, chỉ hỏi tiếp: “Nếu cô đã mất liên lạc với đội của cô, vậy bây giờ cô muốn đến một nơi an toàn hay là tiếp tục đi tìm ốc đảo trên sa mạc kia?”.
Diệp Thiên nhìn về phía xa, cậu khẽ suy nghĩ, ốc đảo mà cô gái nói liệu có phải là nơi bí mật mà Đàm Băng Băng nói với cậu không.
Đôi mắt cô gái hơi chớp, có chút do dự.
Nói thật thì ở trong sa mạc vô tận này một thời gian dài, bản thân cô ấy cũng rất sợ hãi, thậm chí có mấy lần cô ấy cảm thấy cái chết đang cận kề quanh người.
Nhưng bây giờ nhìn thấy có người cứu giúp, suy nghĩ của cô ấy liền trở nên sắc bén, cô ấy nhớ đến ông nội đang nằm liệt trên giường ở nhà!
Nhà họ Tần tuy là danh gia vọng tộc đứng trong top 5 của Đảo Kho Báu, danh tiếng vang dội, gia sản đủ để liệt vào top 3 các gia tộc trong Đảo Kho Báu, đơn vị tiền tính bằng chục tỷ.
Nhưng đời thứ hai của nhà họ Tần cũng là đời của bố cô ấy, thực sự quá thể yếu kém, không ai có thể chống đỡ được đại cục này của nhà họ Tần.
Và ngoài nhà họ Tần ra, Đảo Kho Báu còn có các danh gia vọng tộc lớn mạnh khác, những gia tộc này đa phần đều là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Tần, luôn nhìn chằm chằm như hổ đói vào doanh nghiệp và dây chuyền sản nghiệp của các đối thủ cạnh tranh, trước đây nhà họ Tần có ông cụ Tần trấn thủ, còn qua lại với vài gia tộc lớn, nhưng từ sau khi ông cụ Tần lâm bệnh nặng nằm liệt giường, nhà họ Tần liền rơi vào thời kỳ không ổn định, cả nội bộ lẫn bên ngoài, bị các gia tộc lớn liên kết trấn áp, tài sản đã bị hao hụt đi nhiều phần.
Thế hệ của bố cô ấy đã dốc hết sức lực, nhưng vì tài sản có hạn, căn bản không thể chống lại được sự liên kết của các gia tộc lớn, chỉ đành để bị ép cho lùi từng bước một.
Lần này cô ấy đưa hơn 20 vệ sĩ mạo hiểm đến sa mạc trung đông nguy hiểm này, mục đích chính là có thể tìm được nước suối chữa bệnh thần kỳ kia, để khiến bệnh của ông nội cô ấy được chữa khỏi, để ông ấy sống được thêm mười năm nữa, nắm giữ quyền lớn của gia tộc, chờ khi các tinh anh của thế hệ thứ ba như cô ấy hoàn toàn trưởng thành, mới có thể đối đầu với các gia tộc lớn, để nhà họ Tần tránh bị các gia tộc lớn này thôn tính.
Nhưng cô ấy không ngờ đội của cô ấy lại gặp phải trận bão cát hiếm gặp như vậy, thổi bay cả đội, đến bản thân cô ấy cũng suýt nữa bị chôn vùi dưới biển cát.
Cô ấy do dự một lúc, đột nhiên gật đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, giọng nói nghiêm túc hơn nhiều.
“Hai vị, tôi khẩn cầu hai người hãy đưa tôi đi tìm ốc đảo mà tôi đang cần tìm, cho dù các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả!”.
Vì lo cho bệnh của ông nội, lúc này cô ấy không hề nghĩ đến sự an nguy của bản thân, mà chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi tìm thấy nước suối thần kỳ đó mới thôi.
“Ồ? Ý của cô là bây giờ cô có một mình nhưng vẫn muốn đi tìm dòng nước suối đó sao?”.
Khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười, mang vẻ chế giễu.
“Cô tốt nhất là nghĩ cho kỹ, bây giờ cô chỉ có một mình, cô không sợ hai người chúng tôi là người xấu, sẽ làm gì đó với cô dọc đường sau đó ném cô lại rồi bỏ chạy sao?”.
Cô gái rõ ràng không phải là những cô bé chưa trưởng thành, ánh mắt kiên định, nở nụ cười nói.
“Nếu các anh muốn làm như vậy thật, thì ở sa mạc này tôi không có chút sức lực phản kháng nào cả!”.
“Nhưng nếu các anh làm theo như tôi nói, đồng ý làm việc cho tôi, thì thù lao mà các anh nhận được sẽ vượt qua cả sức tưởng tượng của các anh, sau này muốn chọn người phụ nữ nào cũng được chọn thoải mái!”.
“Điều quan trọng hay không quan trọng với bản thân, tôi tin là các anh đều vô cùng biết rõ cái nào nên cái nào không!”.
Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi, nhưng cậu lại dấy lên chút hứng thú, cô gái này tuy vừa rồi phải trải qua sự tuyệt vọng khi một mình đi trên sa mạc, vừa mệt vừa khát, nhưng sau khi ăn xong và hồi sức, khắp người lại toát lên phong thái của một chủ tịch thương mại, từng câu nói đều suy nghĩ kỹ mới nói, âm thầm nắm giữ thế cục toàn bộ.
Diệp Thiên trầm tư một lúc, lắc đầu cười.
“Phụ nữ, không thể không công nhận, cô có chút thú vị đấy, vận may của cô cũng rất tốt!”.
“Ốc đảo mà cô nói chắc cũng là nơi mà tôi đang cần tìm, nể tình cô vì cần thuốc cho ông nội cô, chúng tôi sẽ đưa cô cùng đi!”.
Diệp Thiên chỉ sang tài xế bên cạnh, rồi bình tĩnh nói.
“Thật sao?”.
Cô gái mở tròn mắt vui sướng, cô ấy vốn tưởng sẽ phải thuyết phục bọn Diệp Thiên lúc lâu, nhưng không ngờ chưa nói được vài câu Diệp Thiên đã đồng ý luôn.
“Nói trước với cô là, chúng tôi chỉ phụ trách đưa cô đến nơi đó, còn tất cả mọi việc về sau chúng tôi đều không chịu trách nhiệm, cô chỉ có thể dựa vào bản thân, hoặc tìm người khác giúp đỡ, chúng tôi sẽ không giúp cô nữa!”.
“Hơn nữa đưa cô đến đó sẽ mất một triệu tệ, cô phải trả cho tài xế của tôi đầy đủ, có vấn đề gì không?”.
Đối với nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu mà nói, một triệu tệ chẳng là gì cả, chỉ cần bọn Diệp Thiên đồng ý đưa cô ấy cùng đi, cô ấy đã phải tạ trời tạ đất rồi, làm gì có chuyện không đồng ý.
Cô ấy gật đầu lia lịa, đồng ý một cách hào phóng: “Tôi trả hai triệu tệ, chỉ cần các anh đưa tôi đến nơi tôi muốn, xong việc tôi sẽ liên lạc với bên ngoài rồi lập tức chuyển khoản cho các anh!”.
“Ok!”, Diệp Thiên khẽ gật đầu, sau đó nháy mắt với tài xế, tài xế nhấn vào chân ga, chiếc xe việt dã được phóng với tốc độ nhanh nhất, cát sa mạc bay mù mịt, khắp nơi đều là bụi.
Cả quãng đường đi, không có bất kỳ công trình nhà cửa nào, cũng không có chút dấu hiệu của ốc đảo hay cây khô, khắp hơi đều hoang vu, giống như thể ở trong hoang mạc bất tận này, chỉ có ba người Diệp Thiên vậy.
Tài xế cho dù đi về hướng nào, phía trước đều là dải sa mạc không thấy điểm cuối, hoàn toàn không có chút bóng dáng của ốc dảo, sau nửa tiếng, cô gái ngồi phía sau đã dấy lên vẻ lo sợ.
“Không tìm thấy sao?”.
Trong ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ thất vọng cực độ, lần này cô ấy đến sa mạc trung đông, tuy lúc đi mang theo vô vàn hi vọng, nhưng cũng không chắc chắn được bản thân có thể tìm được nước suối trong truyền thuyết hay không.
Còn bây giờ, cả biển sa mạc hoang vu, khiến cô ấy cảm thấy mất niềm tin, cô ấy thậm chí còn không thấy cả bóng dáng của những người trong đội của cô ấy.
Đúng lúc này, Diệp Thiên lại đột nhiên giơ tay lên, ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.
Diệp Thiên hạ cửa kính ô tô xuống, cậu nheo mắt lại, từ sâu trong ánh mắt có một chấm sáng đang lấp lóe, bốn phía có gió thổi, như thể tín hiệu gì đó đang hội tụ về phía tai cậu.
“Phệ Thiên Cửu Chuyển, Thính Phong Ngâm!”.
Một năm rưỡi trôi qua, cuối cùng cậu cũng một lần nữa dùng đến tuyệt kỹ thăm dò này!
Chương 670: Ốc đảo xuất hiện
Diệp Thiên lên tiếng dừng xe, Tần Đông Tuyết ở ghế sau về tài xế đều cảm thấy kỳ lạ, không biết Diệp Thiên muốn làm gì.
Hai người nhìn Diệp Thiên, cậu ở hàng ghế trước trầm ngâm một lúc, tựa như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cậu nâng tay lên, trực tiếp chỉ về một chỗ.
“Đi bên kia!”
Nơi cậu chỉ là một vùng sa mạc mênh mông, hơn nữa phía trước còn là một vùng cát đá mù trời, thoạt nhìn so với con đường khác thì càng nguy hiểm hơn, có nguy cơ mất dấu bất cứ lúc nào.
“Cậu chủ, cậu chắc chắn là đi bên kia sao?”
Tài xế thông thuộc phần lớn các con đường ở sa mạc này, nhìn nơi Diệp Thiên chỉ, vẻ mặt ông ta chợt ngạc nhiên, có chút sợ hãi: “Vùng sa mạc này được người ta gọi là “Nụ hôn Thần Chết”, có rất nhiều chỗ cát lún, không cẩn thận thì sẽ bị lún toàn thân, hơn nữa thường hay có bão cát, dù là dân bản xứ thông thuộc sa mạc này nhưng cũng không dám đặt chân vào!”
“Đại nhân, có phải cậu nhầm rồi không?”
Mặc dù lần này vào sa mạc rất có tự tin, người bên trên bảo ông ta sắp xếp mọi thứ theo yêu cầu của Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn không tránh được vài phần nghi ngờ, dù của cải quan trọng thật nhưng tính mạng bản thân vẫn là nhất.
Trong sa mạc, nếu đi sai một bước thì cả người cả xe đều có thể chôn chung, ngay cả mạng cũng chẳng còn thì lấy gì để hưởng thụ?
“Không sai, nghe theo tôi, đến bên đó!”
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, không hề có ý định thay đổi ý kiến.
Vẻ mặt tài xế do dự, lúc này Tần Đông Tuyết ở ghế sau cuối cùng cũng lên tiếng.
“Diệp Thiên, có phải anh nhầm gì không?”
Ánh mắt cô ấy khẽ chớp, trầm giọng nói: “Khu vực sa mạc này thì tôi vẫn có ấn tượng. Lúc trước tôi và nhóm của tôi đã từng đi qua chỗ này, người dẫn đường của chúng tôi cũng có nói khu vực này tuyệt đối không thể bước vào, nếu không thì sẽ nguy hiểm tính mạng, anh bảo chúng ta đi qua từ chỗ đó, đây chẳng phải là lấy mạng để đùa sao?”
Diệp Thiên cũng chẳng buồn nhìn cô ấy, chỉ nhìn tài xế: “Lần này ông lái xe đưa chúng tôi đi, người bên trên cũng đã bảo ông, toàn bộ đều nghe theo ý kiến tôi, tôi bảo ông đi thì cứ đi, không cần lo lắng, xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đã có tôi!”
Cậu nói xong thì nhìn sang Tần Đông Tuyết.
“Chúng ta phải đi con đường này, nếu cô cảm thấy có chuyện lo lắng băn khoăn, thì cô có thể xuống xe ở đây, tôi sẽ chia một phần nước và lương thực cho cô!”
Lời cậu nói lạnh nhạt khiến Tần Đông Tuyết chợt sững người.
“Tên này…”
Tần Đông Tuyết cảm thấy tủi thân trong lòng, cô ấy chính là hòn ngọc quý trong tay của nhà họ Tần của Đảo Kho Báu, là nhà thiết kế trang sức, đứng đầu trong ngành, còn kiêm luôn cả người mẫu, đồng thời cô ấy là nhân vật lên bìa tạp chí tuần san đã nhiều lần, đến có nơi nào mà không hào nhoáng, sang trọng, được chú ý chứ?
Cho dù vứt bỏ thân phận và hào quang này thì cô ấy cũng là mỹ nữ yêu kiều xuất chúng, không biết có bao nhiêu đàn ông chao đảo vì mình, nhưng DIệp Thiên, lúc nhìn cô ấy giống như nhìn một người chẳng liên quan, thậm chí nói thêm hai câu cũng rất miễn cưỡng.
Cô ấy vô cùng nghi ngờ, có phải bản thân ở trong sa mạc quá lâu, bị mặt trời phơi đen khiến nhan sắc bản thân giảm sút, nên mới bị Diệp Thiên đối xử như vậy không.
“Thế nào, suy nghĩ xong rồi sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, trầm tĩnh lạnh nhạt. Tần Đông Tuyết liếc nhìn sa mạc mênh mông xung quanh, trong lòng khẽ run, môi cắn chặt.
“Được, tôi đi cùng các anh!”
Ở vùng sa mạc Gobi hoang vu này, khó khăn lắm cô ấy mới gặp được hai người này. Nếu bắt cô ấy đối mặt với chuyện cô độc một mình thì cô ấy khó mà tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ ra sao.
Đi con đường này, mặc dù đầy rẫy nguy hiểm như ít nhiều cũng có ba người cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“Xuất phát đi!”
Diệp Thiên không dông dài dây dưa, gật đầu với tài xế.
Tài xế cắn răng, với lòng phục thù to lớn, giẫm vào chân ga, xe việt dã phóng vào trong sa mạc đầy cát vàng.
Con đường này trải đầy cát vàng, tầm nhìn đã giảm đến mức thấp nhất, cần gạt nước phía trước hoạt động liên tục, không ngừng gạt đi cát vàng bay đến phía trước.
Diệp Thiên nhìn tình cảnh lúc này, lạnh nhạt khẽ cười, bàn tay để trên khung cửa ghế phụ.
Một luồng chân nguyên âm thầm lan ra, bên ngoài xe việt dã hình thành một lớp màng bảo hộ mà mắt thường không thấy được, cho dù là cát xung quanh có bay đến, lao đến nhưng cũng chỉ tiếp xúc trong phạm vi một thước quanh xe việt dã, đều bị bật ra bởi một lực vô hình.
Mặc dù tài xế cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, tập trung hết sức điều khiển xe việt dã, nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng lao ra khu tập trung bão cát này.
“Vù!”
Nhìn hoàn cảnh xung quanh đã khôi phục lại yên tĩnh, Tần Đông Tuyết thở phào một hơi, vừa nãy cát bụi mù trời, cảnh tượng gió lớn rít gào quả thực khiến cô ấy giật mình.
Ánh mắt cô ấy lóe sáng, đang muốn nói gì đó thì lúc này, biểu cảm chợt nghiêm trọng.
Phía trước xe việt dã tầm nghìn mét, một ốc đảo sa mạc diện tích rộng lớn bỗng lọt vào tầm mắt.
“Là ốc đảo? Thật sự có ốc đảo? Thì ra nơi này thật sự tồn tại!”
Tần Đông Tuyết kinh ngạc một lúc, sau đó bật thành tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng.
Lần này cô ấy vội đến Trung Đông chẳng phải cũng vì tìm đến ốc đảo này, tìm kiếm nước suối thần kỳ ẩn chứa trong đó sao?
Tài xế nhìn thấy ốc đảo xuất hiện cùng thở phào một hơi, chỉ cần đưa Diệp Thiên đến nơi này thì mục đích chuyến này của ông ta coi như đã đạt được.
Xe việt dã đi về phía ốc đảo, khi tiếp cận đến ốc đảo thì bỗng thấp thoáng mười mấy người từ trong rừng chui ra.
Nhìn thấy những người này, Tần Đông Tuyết càng vui mừng.
“Là bọn họ, là vệ sĩ mà tôi thuê!”
Tần Đông Tuyết vừa nói vừa đưa tay ra ngoài cửa sổ, vẫy nhiệt tình với mấy người phía trước.
Mười mấy người đàn ông mặc áo khoác dài cũng chú ý đến bên này, một thanh niên trong đó cũng nhìn thấy là Tần Đông Tuyết, vẻ mặt vui mừng chạy nhanh về phía xe việt dã.
“Đông Tuyết, là cô sao?”
Cậu ta còn chưa kịp đợi xe việt dã dừng hẳn, lập tức lao đến ghế sau, chuẩn bị nắm lấy tay Tần Đông Tuyết.
Tần Đông Tuyết theo bản năng rụt lại, tránh tay cậu ta, nhưng vẫn mau chóng xuống xe tụ tập với mọi người.
Vẻ mặt thanh niên có chút ngượng ngùng, mười mấy vệ sĩ do Tần Đông Tuyết thuê cũng đã chạy đến, nhìn vẻ mặt ai cũng thê lương, rõ ràng sau khi bị tách ra do lốc xoáy, cũng đã trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Vệ sĩ dẫn đầu dùng vẻ mặt quan tâm nhìn Tần Đông Tuyết, ông ta đã làm việc ở Nhà họ Tần mười năm rồi, đối xử với Tần Đông Tuyết như con gái mình, lúc trước Tần Đông Tuyết bị tách ra với bọn họ trong bão cát, ông ta đã tự trách rất lâu.
“Tôi không sao, chú Lâm, là bọn họ đã cứu tôi!”
Tần Đông Tuyết chỉ tay ra sau, mà Diệp Thiên và tài xế cũng đã xuống xe, đang đi về phía này.
“Diệp Thiên, giới thiệu với anh một chút, đây là Lâm Tường, được nhà họ Tần dùng một số tiền lớn mới mời đến được, là vệ sĩ thân cận của ông nội tôi!”
Cô ấy quay sang Diệp Thiên, vẻ mặt cảm kích, đang giới thiệu với Diệp Thiên người đàn ông cao lớn bên cạnh mình.
Nói xong, cô ấy lại đưa tay sang thanh niên anh tuấn bên cạnh, do dự một lúc, tiếp tục giới thiệu nói: “Đây là người thừa kế nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu - Hoàng Hàm Vũ, là vị…”
Ba chữ “chồng chưa cưới” của cô ấy còn chưa nói ra thì Diệp Thiên đã mất kiên nhẫn khoát tay.
“Cô không cần giới thiệu với tôi, bọn họ là ai, tôi không có hứng thú muốn biết!”
“Chúng tôi đã đưa cô đến ốc đảo rồi, giao dịch kết thúc, cô nên trả thù lao!”