Diệp Thiên ở trường Tam Trung có thể nói là người không có tiếng tăm gì, nhưng lại có rất nhiều người biết cậu, những người như vương Hiên, Từ Hải, Lí Tinh Tinh, đều biết rất rõ cậu.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, đến các thầy cô và lãnh đạo ở trường cũng không ngoại lệ.
“Ôi, Diệp Thiên, cậu quen với cả anh Sở cơ à?”.
Bành Lượng hỏi với vẻ vô cùng tò mò.
Trên sân khấu, Tiểu Văn Nguyệt
cũng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Sở Thần Quang, cô ta không ngờ Sở Thần Quang lại gọi Diệp Thiên lên sân khấu.
Suy nghĩ một lúc, cô ta lập tức hiểu ra, cô ta cho rằng Sở Thần Quang đang muốn khuấy động không khí của tối nay nên đột nhiên nghĩ ra cách đó.
Cô ta làm sao mà biết được Sở Thần Quang căn bản không hề có ý định khuấy động bầu không khí gì cả, mục đích của cậu ta chính là để Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước mặt Tiếu Văn Nguyệt và trước mặt tất cả mọi người ở đây.
Bài hát “Tình yêu duy nhất” của cố Giai Lệ đã cảm hóa toàn bộ khán giả, còn phần hợp tấu nhạc cụ của cậu ta và Tiếu Văn Nguyệt đã đưa bầu không khí sôi động đạt đến đỉnh điểm, nếu Diệp Thiên lên biểu diễn, tè nhạt vô vị, thì sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người.
Cậu ta muốn so sánh với Diệp Thiên ở nơi đông người như thế này, là để Tiếu Văn Nguyệt thấy được sự khác biệt giữa Diệp Thiên và cậu ta.
Phía dưới sân khấu, Diệp Thiên dừng bước, từ từ quay người.
Cậu nhìn về phía Sở Thần Quang, tuy Sở Thần Quang đang tươi cười, nhưng trong tận sâu đôi mắt lại mang vẻ thách thức và khinh bỉ.
Cậu làm sao mà không biết đây chính là cái bẫy của Sở Thần Quang giăng cho cậu chứ?
“Hừ!”.
Cậu nhếch miệng, hình thành vòng cung đầy vẻ giễu cợt.
“Giai Lệ, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy thì anh lên sân khấu chơi một chút, em cứ ngồi đây chờ anh nhé!”.
Diệp Thiên nói xong, bước chậm rãi về phía sân khấu.
Nhìn thấy Diệp Thiên định lên sân khấu, các bạn học trong trường đều vỗ tay hoan nghênh, Sở Thần Quang cũng gượng cười vỗ tay chào đón.
Diệp Thiên đi lên sân khấu, ánh mắt lo lắng của Tiếu Văn Nguyệt nhìn tới, nói nhỏ với Diệp Thiên: “Anh định biểu diễn gì thế? Có cần tôi hỗ trợ không?”.
Cô ta lo lắng tiết mục biểu diễn của Diệp Thiên quá đơn điệu, nếu đến lúc đó chỉ nhận được rất ít tiếng vỗ tay, vậy thì đúng là sự đả kích lớn đối với cái tính “kiêu ngạo” của Diệp Thiên.
“Cho tôi mượn đàn piano là được rồi!”.
Diệp Thiên trả lời một câu, sau đó đi về phía chiếc đàn piano, lướt qua người Sở Thần Quang.
“Sở Thần Quang, tôi biết anh muốn làm gì, nếu anh đã thích chơi thì tôi chơi với anh tới cùng!”.
Sở Thần Quang nghe thấy vậy, không trả lời ngay, nhưng cậu ta lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nêu Diệp Thiên đã biết ý đồ của cậu ta, vậy sao vẫn dám lên sân khấu? Lẽ nào Diệp Thiên thực sự là kẻ có tài ngầm sao?
Trong lúc cậu ta đang thắc mắc, Diệp Thiên đã ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn piano, cậu cố định micro ở phía trên chiếc đàn, mười ngón tay dài đã dặt lên phím đàn.
Ngay sau đó, tiếng đàn vang lên, đối với người am hiểu về đàn piano như Tiếu Văn Nguyệt cũng không khỏi sững sờ, còn Sở Thần Quang, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin.
Các bạn ngồi phía dưới sân khấu ai nấy đều há hốc mồm, ngồi im như tượng, như thể bị điểm huyệt vậy.
“Anh Diệp Thiên, sao có thể nhỉ?”.
cố Giai Lệ cũng đơ người tại trận, lẩm bẩm trong miệng.