Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một kẻ nhà quê từ nông thôn đến đây, cho dù là giỏi võ đi nữa, nhưng chẳng qua là những thứ không thể nói lên điều gì, khi thực sự ra ngoài xã hội, làm việc làm quan, liệu ai sẽ dựa vào sức mạnh của cú đấm chứ? Tất cả đều cần học thức tài năng, mối quan hệ xã hội và gia thế.

Cậu ta căn bản không hề coi trọng Diệp Thiên.

Nhưng lúc này vì một câu nói của Tiếu Văn Nguyệt, khiến cậu ta hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

“Tên này là một kẻ địch lớn, là kẻ địch lớn thực sự!”.

Trước ánh nhìn của các bạn, Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt.

“Biết rồi!”

Cậu chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, rồi lập tức nằm bò ra bàn như thể muốn đi ngủ.

Phản ứng của Diệp Thiên khiến đám học sinh lớp 12A4 sững sờ. Trông điệu bộ của cậu hiển nhiên là không hề thích Tiếu Văn Nguyệt. Trong cả Tam Trung Lư Thành này, chắc chắn Diệp Thiên là người đầu tiên có thái độ như vậy với cô ta.

Tiếu Văn Nguyệt hơi cau mày, tuy cô ta không cho rằng mình là một người nổi bật hay gì cả, nhưng cô ta chưa bao giờ bị xem nhẹ như thế này. Diệp Thiên đã hai lần lạnh lùng với Tiếu Văn Nguyệt, thậm chí còn không thèm để ý đến cô ta, điều này khiến trong lòng cô ta rất bực mình.

Diệp Thiên càng như vậy thì Tiếu Văn Nguyệt càng không thích Diệp Thiên. Trong khi những cậu ấm cô chiêu trong trường gia thế giàu có, xuất thân vững vàng đều ân cần, săn sóc cô ta, thì Diệp Thiên – một kẻ từ nơi khác đến lạ nước lạ cái, xuất thân lại tầm thường mà suốt ngày ra vẻ như mình là người đứng đầu thiên hạ. Cô ta thầm khinh bỉ.

“Tại sao mình phải quan tâm đến thái độ của anh ta chứ?”



Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên vài giây, rồi đột nhiên phản ứng lại, dù thái độ của Diệp Thiên với cô ta như thế nào, cô ta vẫn luôn là nữ thần hoa khôi kiêu ngạo của trường Tam Trung. Với khối tài sản của gia đình lên tới hàng trăm triệu tệ, Tiếu Văn Nguyệt chính là cô chiêu mà ai ai cũng săn đón. Còn Diệp Thiên dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, phải ăn cơm trong một quán ăn bình dân.

Cô ta ngạo nghễ quay người, vẫy tay với Cố Giai Lệ rồi đi thẳng ra khỏi lớp 12A4, còn Diệp Thiên thì nằm im trên bàn từ đầu đến cuối, hơi thở phập phồng như thể đang ngủ.

Hai tiết học đầu tiên là môn Văn cổ, từ trước đến nay, giáo viên môn này tương đối thoải mái, Diệp Thiên có ngủ trên bàn thì ông ấy cũng không mảy may quan tâm. Sau khi hai tiết học kết thúc, tiếng chuông vào tiết học thứ ba vang lên, lúc này Bành Lượng mới nhận ra là mình phải đánh thức Diệp Thiên.


Đang định gọi cậu dậy thì một ông già gầy gò đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào của giáo viên, ánh mắt lạnh lùng đằng sau mắt kính phóng thẳng vào lớp, khiến Bành Lượng rụt cổ lại ngay lập tức, chỉ có thể hậm hực ngồi về chỗ của mình.


Trong hai tiết Văn cổ trước đó, cả lớp học hết sức thoải mái, bầu không khí cũng dễ chịu, nhưng ông già gầy gò này vừa xuất hiện, cả phòng học đột nhiên im phăng phắc. Những cô cậu học sinh trước giờ lười biếng và ngả ngớn đều ngồi thẳng lưng, ai nấy đều tràn đầy khí thế, cứ như là đang chuẩn bị đánh tiết gà không bằng, hiển nhiên là sợ bị ông già nọ để mắt tới.


Cố Giai Lệ vô tình quay đầu nhìn về chỗ Diệp Thiên, khi thấy cậu vẫn nằm trên bàn, tim cô không khỏi nhảy dựng lên.


Ông già gầy gò này tên là Từ Uy, là giáo viên dạy môn Toán của lớp họ, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ Toán của các khối. Ông ta là một học giả Toán học với hàng chục năm kinh nghiệm, đứng đầu trường cả về kinh nghiệm và kiến thức, hơn nữa ông ta còn vô cùng nghiêm khắc trong việc dạy học. Không cần biết là học sinh nào, chỉ cần vi phạm kỷ luật lớp, ông ta không bao giờ dung thứ, và nhất định sẽ phạt thật nặng.


Trong lớp học, điều Từ Uy ghét nhất là nhìn thấy học sinh ngủ. Có một bạn học sinh ngủ trong giờ ông ta dạy đã bị bắt đi tới văn phòng làm việc, rồi răn dạy đến khi cậu ta hối hận và nhận lỗi mới thôi.


“Chết dở, anh Diệp Thiên vừa mới vào lớp, không biết quy tắc của thầy Từ, xong thật rồi!”


Cố Giai Lệ bối rối không biết giải quyết thế nào, lúc này Từ Uy đã đứng trên bục giảng, không một học sinh nào dám ngo ngoe động đậy, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK