Mọi người đều nhận ra, Diệp Thiên ở câu lạc bộ Tán Thủ một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, có lẽ Lâm Vũ đã từng bị Diệp Thiên đánh nên mới sợ nắm đấm của Diệp Thiên đến vậy?
Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu bọn họ, nhưng sau đó lại bị xóa tan.
Người như Lâm Vũ, đến Lí Bác Lượng hắn cũng không sợ lại đi sợ nắm đấm của người khác, chỉ riêng bọn đàn em của hắn gộp lại, mỗi người một tay lại sợ không đánh nổi Diệp Thiên sao? Dựa vào đâu phải sợ Diệp Thiên chứ?
Bành Lượng ngơ ngác khó hiểu, cậu ta vốn tưởng bản thân khó tránh khỏi bị tẩn một trận tơi bời, kết quả Diệp Thiên chỉ nói một câu lại khiến đối phương sợ mất mật đến vậy?
“Ồ? Anh biết tôi?”.
Diệp Thiên gắp thức ăn vào miệng, vẫn mải mê ăn, nói giọng không được rõ ràng hẳn.
Lâm Vũ sợ hãi nói: “Tôi là con trai của Lâm Hổ, tối qua được chứng kiến khí phách của cậu Thiên trong phòng họp, thực sự là vinh hạnh của tôi!”.
Diệp Thiên nuốt thức ăn, vừa nghĩ vừa nói: “Lâm Hổ? Bố anh là A Hổ?”.
Lâm Vũ vội vàng gật đầu, bố hắn chính là Lâm Hổ, là đàn em thân cận nhất dưới chướng, là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là người có địa vị cao chỉ đứng sau Ngô Quảng Phú, đây cũng chính là lý do Lí Bác Lượng kiêng nể Lâm Vũ đến vậy.
“Nếu anh biết tôi, thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”.
Diệp Thiên chỉ vào Ngụy Thi Thi và Bành Lượng.
“Tôi không cần biết giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm cô ấy rốt cuộc đã đắc tội gì với anh, cô ấy là bạn gái của bạn tôi, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”.
Diệp Thiên dửng dưng nhìn tới, khiến cơ thể Lâm Vũ như bị sét đánh, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.
“Cậu Thiên, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, cậu tha lỗi cho tôi, sau này gặp phải em dâu, à không, gặp phải thím, tôi nhất định sẽ đi vòng đường khác, không dám mạo phạm”.
Hắn không còn chút bộ dạng hống hách của một cậu chủ nữa, lúc này đang cầu xin Diệp Thiên với vẻ vô cùng đáng thương.
Hắn nghe thấy Ngụy Thi Thi là bạn gái của bạn Diệp Thiên liền sợ hết hồn, thậm chí còn gọi Ngụy Thi Thi là “thím” luôn.
Một câu nói của Diệp Thiên có thể nắm giữ tính mạng của bố hắn, thậm chí là của cả Ngô Quảng Phú, và chỉ một cái tát thôi là có thể khiến hắn chết ngay tức khắc, hắn làm sao mà không sợ được?
Đến Hồng Phi là một cao thủ võ cổ truyền không biết sợ súng, có thể giết người chỉ trong giây lát, mà cũng bị Diệp Thiên giết trong tích tắc, thì hắn là cái gì?
Ngụy Thi Thi cảm giác như đang mơ, vừa rồi còn đối mặt với tuyệt vọng, cảm thấy không ai có thể giúp được cô ta nữa, nhưng khó khăn mà cô ta đang gặp phải lại chỉ cần một vài câu nói của Diệp Thiên đã giải quyết xong xuôi.